NHÍM THANH LỊCH - Trang 238

với nông dân ngoài đồng, cuộc sống lưu vong và tính bất biến của các nền
văn hóa, và còn nhiều chủ đề khác nữa mà chúng tôi say sưa kết nối lại với
nhau trong khi thưởng thức nốt những sợi mì dài ngoằng cuối cùng, và nhất
là nhận ra sự tương đồng đến ngỡ ngàng trong cách nghĩ của chúng tôi.

Một lát sau, ông Ozu nói với tôi:

- Tôi muốn bà gọi tôi là Kakuro, như thế đỡ mất tự nhiên hơn. Bà có

phiền không khi tôi gọi bà là Renee?

- Không sao, - tôi nói – và đúng là tôi cũng nghĩ như thế.

Sao bỗng nhiên tôi lại dễ dàng đồng ý như vậy?

Rượu sake làm đầu óc tôi mềm ra một cách êm dịu và câu hỏi này

thành ra chẳng có gì là cấp thiết cả.

- Bà có biết azuki không? – ông Kakuro hỏi.

- Những ngọn núi ở Kyoto… - tôi nói và mỉm cười với ký ức vô tận

đó.

- Sao cơ?- ông ấy hỏi.

- Những ngọn núi ở Kyoto có màu của bánh đậu đỏ azuki, - tôi vừa

nói vừa cố gắng nói thật rõ ràng.

- Đấy là trong phim, đúng không? – ông Kakuro hỏi.

- Vâng, trong phim Chị em nhà Munakata, đoạn gần cuối.

- Ôi, tôi đã xem phim này rất lâu rồi, nhưng tôi không nhớ rõ lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.