NHÍM THANH LỊCH - Trang 68

chịu khi phải dứt khỏi cuốn truyện của Connelly hay của Mankell

[13]

vì có

tiếng chuông cửa của Bernard Grelier hay của Sabine Pallières. Mối quan
tâm của họ chẳng hề tương đồng với những suy nghĩ của Harry Bosch, viên
cảnh sát thích nhạc jazz ở Sở cảnh sát Los Angeles, nhất là khi họ hỏi tôi:

- Tại sao rác lại bốc mùi ra tận sân?

Bernard Grelier và người thừa kế gia sản của một gia đình có truyền

thống lâu đời trong ngành ngân hàng có thể cùng quan tâm đến một vài thứ
tầm thường và cùng không biết sử dụng lối đảo đại từ nhân xưng ra sau
động từ mà loại câu hỏi yêu cầu, điều này chiếu vào nhân loại một luồng
ánh sáng mới.

Bù lại, trong phần điện ảnh, chủ nghĩa chiết trung của tôi lại phát triển

mạnh. Tôi thích các phim bom tấn của Mỹ được quảng cáo rầm rộ và các
tác phẩm điện ảnh thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của đạo diễn.
Thực ra, từ lâu nay tôi xem nhiều phim giải trí của Mỹ và Anh hơn, rừ một
vài tác phẩm nghiêm túc với con mắt thẩm mỹ, con mắt say mê và cảm
thông của mình, tôi cho rằng vẫn gần với giải trí. Greenaway làm nảy sinh
trong tôi niềm cảm phục, hứng thú và cả những cái ngáp nữa, trong khi đó
tôi khóc sướt mướt mỗi khi Melly và Mama bước lên cầu thang nhà Butler
sau khi Bonnie Blue mất, và tôi coi Blade Runner là một kiệt tác giải trí
đẳng cấp cao. Trong một thời gian dài, tôi cho rằng tất yếu là nghệ thuật
thứ bảy đẹp, có uy quyền và gây buồn ngủ, còn điện ảnh giải trí thì phù
phiếm, mua vui và gây hốt hoảng.

Ví dụ như hôm nay, tôi đứng ngồi không yên vì nóng lòng chờ đợi

món quà mà tôi tự tặng cho mình. Đó là kết quả của một sự kiên nhẫn mẫu
mực, là sự thỏa mãn đã bị hoãn lại lâu nay cho khát khao được xem lại bộ
phim mà tôi xem lần đầu tiên vào dịp Noel năm 1989.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.