NHÍM THANH LỊCH - Trang 69

9

Tháng Mười đỏ

Noel năm 1989, Lucien bị ốm nặng. Mặc dù chưa biết chính xác khi

nào cái chết tới, nhưng chúng tôi đều tin rằng nó sắp tới, chúng tôi tự bó
chặt bản thân mình và buộc lại với nhau bằng mối liên hệ vô hình đó. Khi
bệnh tật bước vào một gia đình, nó không chỉ xâm chiếm một cơ thể, mà
còn dệt nên giữa các trái tim một tấm vải ảm đạm để liệm hy vọng. Giống
như một sợi tơ nhện quấn quanh các dự định và cả hơi thở của chúng tôi,
căn bệnh nuốt dần từng ngày cuộc sống của chúng tôi. Khi từ bên ngoài trở
về nhà, tôi cảm thấy như đi vào một hầm mộ và tôi luôn thấy lạnh, cái lạnh
mà không gì có thể làm dịu bớt, đến mức vào những ngày cuối cùng, khi tôi
nằm ngủ cạnh Lucien, tôi cảm thấy cơ thể của ông ấy hút hết tất cả hơi ấm
mà cơ thể tôi giấu ở đâu đó.

Căn bệnh được chuẩn đoán từ mùa xuân năm 1988, nó gặm nhấm

Lucien trong mười bảy tháng và cuối cùng mang ông ấy đi vào đêm trước
Noel. Bà cụ mẹ ông Meurisse đã tổ chức quyên góp trong các gia đình sống
ở tòa nhà và người ta đặt ở phòng tôi một vòng hoa đẹp, quấn một dải ruy
băng không có dòng chữ nào cả. Chỉ một mình bà ấy đến dự đám tang. Đó
là một phụ nữ sùng đạo, lạnh lùng và cách biệt, nhưng trong kiểu cách khô
khan và hơi cục cằn của bà ấy có cái gì đó chân thật, và khi bà ấy mất sau
Lucien một năm, tôi nghĩ rằng đó là một phụ nữ tốt và tôi rất nhớ bà ấy,
mặc dù trong mười lăm năm, chúng tôi hầu như không nói với nhau lời
nào.

- Bà ấy đã làm hỏng cả cuộc đời của con dâu mình. Cầu cho linh hồn

bà ấy được bình yên, đó là một người đàn bà thánh thiện, - Manuela nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.