NHÍM THANH LỊCH - Trang 71

- Lucien! – tôi thốt lên và định chạy đến đỡ ông ấy, giúp ông ấy ngồi

xuống, cởi áo khoác hộ ông ấy, tôi còn biết làm gì nữa, căn bệnh đã dạy tôi
những cử chỉ xa lạ và trong thời gian gần đây, đó là những cử chỉ duy nhất
mà tôi làm, tôi sẽ đặt túi xuống, ôm chặt ông ấy, đỡ ông ấy và làm mọi
việc, nhưng tôi thở dồn dập với cảm giác giãn ra rất lạ trong tim, tôi dừng
lại.

- Vừa kịp giờ đấy, - Lucien nói với tôi, - buổi chiếu bắt đầu lúc một

giờ.

Trong rạp chiếu phim nóng nực, nước mắt tôi chỉ chực trào ra, tôi

hạnh phúc hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi nắm lấy bàn
tay ấm áp của ông ấy. Tôi biết rằng một luồng năng lượng ngoài sức tưởng
tượng của đã kéo ông ra khỏi giường bệnh, cho ông sức lực để thay quần
áo, cho ông sự khát khao được đi ra ngoài, mong muốn cả hai vợ chồng
một lần nữa được chia sẻ với nhau sở thích này, và tôi cũng biết rằng đó là
dấu hiệu cho thấy ông ấy không còn sống được lâu nữa, linh cảm trước khi
ra đi, nhưng điều đó không quan trọng đối với tôi và tôi chỉ muốn tranh thủ
nó, tận dụng những khoảnh khắc bị giấu kín dưới bệnh tật, tranh thủ nắm
bàn tay ấm áp của ông ấy trong tay mình, tranh thủ tận hưởng những rung
động của thú vui đối với cả hai chúng tôi vì ơn trời, đó là bộ phim mà
chúng tôi có thể cùng chia sẻ cảm xúc.

Tôi nghĩ là ông ấy mất ngay sau đó. Cơ thể ông ấy còn kháng cự được

thêm ba tuần nữa, nhưng trí óc đã ra đi sau khi buổi chiếu phim kết thúc, vì
ông ấy biết rằng như thế tốt hơn, vì ông ấy đã nói vĩnh biệt tôi trong bóng
tối của rạp chiếu phim, không tiếc nuối quá xót xa, vì như thế ông ấy đã tìm
thấy sự bình yên, ông ấy đã luôn tin vào những gì chúng tôi đã nói với nhau
mà không cần dùng lời, chỉ cùng nhìn lên màn ảnh đang kể về một câu
chuyện.

Tôi chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.