NHÍM THANH LỊCH - Trang 85

đẽo chạy theo bố mình như thể cuộc đời cậu phụ thuộc và việc đó, nhưng
khi cậu ta bắt đầu nghiện ngập thì một thay đổi ngoạn mục đã diễn ra: cậu
ta không nhúc nhích nữa. Sau quãng tuổi thơ phung phí vào việc chạy theo
sau Thượng đế một cách vô ích, những vận động của Jean trở nên vụng về
và từ đó cậu ta di chuyển theo kiểu giật giật, ngày càng dừng lâu hơn ở cầu
thang bộ, trước thang máy và trong sân, đến mức đôi khi ngủ quên trên tấm
thảm chùi chân của tôi hay trước cửa gian chứa rác. Một hôm, khi Jean
đứng đờ đẫn trước bồn hoa hồng và hoa trà lùn, tôi hỏi cậu ta có cần giúp
đỡ gì không và thầm nghĩ trông cậu ta ngày càng giống Neptune, với những
món tóc xoăn không chải xõa xuống thái dương và đôi mắt luôn chảy nước
bên trên chiếc mũi ướt và run rẩy.

- Không, không, - cậu ta trả lời tôi, ngắt từ theo nhịp giật của bước

chân.

- Cháu có muốn ngồi không? – tôi gợi ý.

- Ngồi ư? – cậu ngạc nhiên nhắc lại. – Không, không, sao lại thế?

- Để nghỉ một chút.

- À vâââââng, - Jean trả lời. – À không, không.

Tôi để mặc cậu ta với bụi hoa trà và dõi theo cậu từ cửa sổ. Một lúc

lâu sau, cậu ta dứt khỏi việc ngắm hoa và chậm chạp quay lại phòng của
tôi. Tôi ra mở cửa trước khi cậu ta cố ấn chuông nhưng không ấn được.

- Cháu sẽ đi lại một chút, - Jean nói mà không nhìn tôi, đôi tai hơi rủ

về phía trước mặt. Rồi nó gắng hết sức nói: mấy bông hoa kia… là hoa gì
ấy nhỉ?

- Hoa trà phải không? – tôi ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.