của cô ấy và rồi Elizabeth có thể bán anh ta trước kho anh ta va trúng
tường.”
Ian nén cười. “Đúng là không phải ý kiến tồi. Thế vai trò của cậu trong đó
là gì?” “Giúp chúng ta khỏi bị trôn sống” Elizabeth cười vang “chính xác.”
Sau khi Ian rời khỏi để đến nhà trọ Greenleaf, nơi mà chàng có kế hoạch
dừng lại đêm trước khi tiếp tục trên đường về nhà, Elizabeth ngồi dưới lầu
tắt những ngọn nến và thu dọn phòng khách. Trong phòng ngủ giành cho
khách ở trên lầu, Jordan liếc nhìn nụ cười lơ đãng của vợ và cố gắng nín
một một nụ cười hiểu biết. “Bây giờ thì em nghĩ gì về Hầu tước
Kensington?”
Đôi mắt của Alex lấp lánh khi cô nhìn chồng. “Em nghĩ,” cô nói, “trừ phi
anh ta làm điều gì đó tồi tệ nữa, em sẵn sàng tin rằng anh ấy thực sự là em
họ của anh.”
“Cám ơn, em yêu,” Jordan nói dịu dàng, nhái lại từ ngữ của Ian. “Anh rất
hạnh phúc là sự đánh của em về cậu ấy đã hoàn thiện.”