NHƯ HẠNH - Trang 139

ngẫm tác phẩm này. Cũng vì nghĩ tới nỗi buồn đau của một chinh phụ có
chồng đi lính ở xa cho nên nàng mới bằng lòng theo chồng đi về Cái Đôi.
So sánh giữa sự chờ đợi, lo âu, khắc khoải và thương nhớ với sự gian nan,
khổ cực, thiếu thốn khi theo chồng đi trấn tiền đồn; nàng đã chọn lựa một
đời sống mà sau này khi đối diện với thực tế nàng mới biết là mình và
những người lính như Trương hay Đạm đã phải hy sinh rất nhiều.
Vậy chừng nào anh mới lấy vợ. Không lẽ bạc đầu như chàng Siêu…
Đạm mỉm cười vì câu nói của Đào.
Chắc như vậy…
Sau khi nói xong ba chữ Đạm hớp ngụm bia, hít hơi thuốc rồi cúi xuống đất
để nhả khói ra từ từ. Biết Đào không thích mình hút thuốc do đó anh mới
lịch sự không nhả khói bay vào mặt của nàng. Nhìn người đối diện với vẻ
biết ơn Đào cười đùa.
Lúc anh bạc đầu rồi ai thèm lấy anh…
Đạm cũng cười nói lại.
Thì lúc đó anh kiếm người đàn bà nào cũng bạc đầu như anh…
Đào bật lên tiếng cười trong trẻo. Đạm đưa tay lên xem đồng hồ. Hiểu ý
nàng cười nói liền.
Mới hơn 8 giờ… Anh muốn đi về?
Đạm chưa kịp trả lời nàng cười nói với giọng nhõng nhẽo.
Em hổng chịu đi về đâu. Em muốn nghe nhạc…
Đạm nhẹ gật đầu. Anh khó mà từ chối được lời năn nỉ của Đào. Từ xưa cho
tới bây giờ đều như vậy. Anh ít khi nào từ chối mỗi khi nàng nhõng nhẽo
hay năn nỉ.
Phải chi đồn Cái Đôi của mình có điện hả anh. Mình tha hồ nghe nhạc…
Đạm cười vì ý tưởng ngồ ngộ của Đào. Sống ở một nơi xa vắng và thiếu
thốn tiện nghi văn minh dĩ nhiên nàng có quyền mơ ước một đời sống mà
nàng đã từ bỏ.
Em nhắc anh mới nhớ. Mình cần mua thật nhiều pin nghe radio. Anh cố
gắng xin tiểu khu thêm pin. Nếu họ cấp thời mình khỏi mua…
Anh tính chừng nào mình đi về?
Ngày mai thứ sáu mình vào tiểu khu nhận dụng cụ cho trường học xong em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.