NHƯ HẠNH - Trang 171

đàn ông khác để làm lại cuộc đời. Khuôn mặt của một người hiện ra trong
bóng tối mông lung. Cũng là lính như Tuấn. Cũng ở Sài Gòn. Cũng dễ
thương. Cũng hiền hậu. Người lính chiến có ánh mắt thẳm buồn. Tia nhìn
mệt mỏi vì thiếu ngủ. Giọng nói trầm khàn vì ưu tư. Hèn chi thấy anh Đạm
lần đầu tôi có cảm tưởng đã gặp anh đâu đó. Chắc có lẽ trên đường đi học
về... Hạnh mỉm cười tự hỏi tại sao nàng lại nói ra như vậy. Phải chăng là
hẹn hò từ kiếp trước...
- Mưa ơi!
Này mưa có phải mưa thương nhớ ai?
Có phải mưa than khóc ai?
Mang kiếp tha hương bao năm giang hồ.
Không biết bây giờ anh ở nơi đâu ?
Anh nỡ quên em những ngày buồn vui.
Đừng để tan nát tim em,
Đừng để phòng vắng cô đơn
Người về xin nhớ đừng quên...


Tiếng mưa rơi buồn từ từ đưa Hạnh vào giấc ngủ trong đó nàng thấy Đạm
một mình trở lại uống trà vào một buổi sáng sớm có sương mù đọng trên
cánh đồng cỏ cao lã ngọn. Anh ngồi nhìn ra con rạch cạn nước và nhìn
nàng với ánh mắt đượm tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.