NHƯ HẠNH - Trang 174

mỗi ngày thêm trầm trọng. Địch gia tăng áp lực thành ra…
Hạnh nói với giọng buồn buồn.
Hạnh hiểu… Tuần trước Hạnh ra Cà Mau thăm ba. Ổng có vẻ bi quan về
tình hình đất nước… Ổng nói hiệp định Ba Lê không có lợi cho mình mà
có lợi cho tụi cộng sản…
Thấy Đạm im lặng nàng nói tiếp.
Ba có quen với ông tỉnh. Dường như…
Hạnh ngừng lại. Nàng có thái độ băn khoăn và ngập ngừng như muốn nói
điều gì rồi lại thôi vì thấy Đạm không chú ý nghe lời nói của mình. Ông
lính của nàng đang trầm tư, suy nghĩ điều gì mà ánh mắt xa vắng và mơ
màng. Nhìn khuôn mặt gầy xương, mái tóc đen rối, bộ quần áo cũ xốc xếch
và đôi giày bố bê bết bùn nàng bùi ngùi cảm thấy thương cho Đạm. Hình
ảnh của anh cũng là hình ảnh của người chồng cũ của nàng. Nó cũng là
hình ảnh của trăm ngàn người lính đang chiến đấu trong cô đơn và nghèo
khổ để giữ cho phần đất còn lại của đất nước khỏi lọt vào vòng cai trị độc
tài của cộng sản.
Tôi thương những người lính của tôi. Tôi mến dân làng ở đây. Đó là lý do
khiến tôi không muốn xin thuyên chuyển…
Quay nhìn Hạnh Đạm cười nói tiếp một câu mà khi nghe xong mặt của
nàng hồng lên vì sung sướng lẫn thẹn thùng.
Nhất là bây giờ tôi có thêm một lý do đặc biệt để không muốn thuyên
chuyển…
Phải hôn… Lính nói khó tin lắm…
Hạnh cười hắc hắc sau khi nói như cố tình khỏa lấp câu nói của Đạm.
Lính thời xạo nhiều lắm nhưng tôi là người lính ít nói xạo nhất trong một
triệu binh sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa…
Dù Đạm nói với vẻ thành thật và nghiêm nghị nhưng nghe xong Hạnh lại
bật cười.
Nghĩa là anh Đạm có xạo chút chút…
Tôi không phủ nhận điều đó…
Không sao… Dù sao Hạnh cũng cám ơn anh đã thành thật…
Đạm uống cạn tách cà phê xong liếc nhanh đồng hồ. Thấy vậy Hạnh cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.