NHƯ HẠNH - Trang 175

hỏi.
Anh phải về?
Đạm gật đầu cười.
Hạnh tính tiền đi…
Bao anh đó. Lần sau sẽ tính tiền…
Hơi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý Đạm nghiêm giọng.
Nếu Hạnh muốn tôi ra đây chơi thời phải tính tiền. Hạnh cũng đâu có
giàu…
Dạ… Cám ơn anh…
Đạm đưa cho cô chủ quán tờ giấy hai trăm xong cười cười.
Khỏi cần thối. Để lần sau tôi ra…
Thấy Hạnh ngần ngừ anh cười nói vọng lại khi bước ra cửa.
Tôi thích người ta nợ tôi hơn là tôi nợ người ta…
Đứng nhìn theo bóng Đạm bước nhanh trên con lộ đất lầy lội vì mưa đêm
hôm qua Hạnh lắc mái tóc dài của mình rồi cười nói thầm.
Người đâu mà khôn vậy… Mai mốt gặp mặt rồi biết…
Khi bước gần tới cửa nhà của mình Đạm thấy Đào đang đứng ngoài sân
cho vịt ăn. Bắt chước các bà vợ lính trong đồn nàng mua mấy con vịt con
về nuôi, trước là có thịt ăn sau là cho có việc làm.
Anh Đạm đi đâu vậy?
Đạm mỉm cười khi nghe cái giọng dấm dẳn cùng câu hỏi cộc lốc của Hạnh.
Anh đi uống cà phê…
Ở đâu. Quán Như Hạnh hả?
Đạm trả lời bằng cái gật đầu kèm theo câu hỏi.
Trương đâu rồi?
Ủa ảnh không có đi uống cà phê với anh à?
Đạm lắc đầu.
Tan học rồi hả Đào?
Đào cười trong lúc rải nắm lúa cho bầy vịt đang bu chung quanh hai người.
Bãi trường rồi. Bộ anh không biết à?
Đạm cười gượng lắc đầu. Anh nghĩ thầm trong trí song lại không nói ra.
Anh là lính đánh giặc chứ đâu có dạy học đâu mà để ý tới bãi trường…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.