NHƯ HẠNH - Trang 177

muốn Đạm không yêu ai. Nàng muốn Đạm yêu nàng. Nàng muốn anh khổ
đau vì nàng. Nàng không muốn bất cứ hình bóng nào ngoài nàng ngự trị
trong trái tim của anh dù biết như thế là ích kỷ và tàn nhẫn với anh.
Không tự chủ được Đào bước tới gõ cửa nhà của Đạm. Có tiếng lục đục rồi
khuôn mặt buồn rầu, u ẩn hiện ra.
Em xin lỗi anh…
Đào nghẹn ngào không nói được thêm lời nào. Đạm nhìn nàng thật dịu
dàng và đằm thắm.
Hình ảnh của em mãi mãi ở trong tâm hồn anh. Tuy nhiên chúng ta không
thể kéo dài tình trạng như thế này. Em phải tiếp tục sống và anh cũng phải
đi nốt đoạn đường còn lại…
Nước mắt của Đào bắt đầu ứa ra và ràn rụa khiến cho hình ảnh của người
tình xưa bỗng nhạt nhòa.
Em đừng ghen. Không ai có thể thay thế em cũng như cà phê của Hạnh
không ngon bằng của em…
Đào bật cười thánh thót sau khi nghe Đạm nói câu cuối cùng. Tự ái của
nàng đã được xoa dịu. Nhìn Đạm nàng nói một câu bông đùa.
Anh lẻo mép lắm… Em không tin anh đâu…
Đạm cười cười.
Bây giờ anh đi tắm. Khi nào Trương về anh sẽ qua nhà em ăn cơm. Tối nay
anh phải dẫn lính đi kích…
Dạ… Em dọn cơm chờ anh…
Đào quay người đi không cho Đạm thấy nàng cười một cách sung sướng.
Nàng giơ tay ngoắc Trương khi thấy anh từ trong hầm chỉ huy bước ra.
Hạnh hơi có chút ngạc nhiên khi thấy chỉ một mình Đào bước vào quán cà
phê.
Còn hai ông kia đâu?
Hạnh hỏi và Đào trả lời gọn.
Hai ổng đang bàn chuyện đánh giặc. Tôi không thích nghe nên ra đây uống
trà…
Hạnh cười hắc hắc.
Trời âm u muốn mưa mà uống trà thời tình lắm. Vừa nhấm nháp tách trà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.