NHƯ HẠNH - Trang 178

nóng mình vừa nói chuyện…
Sao vắng vậy chị?
Đào hỏi khi thấy quán chỉ có hai người khách đang khề khà xị rượu đế.
Mấy ông lính uống xong đi hết rồi…
Hạnh mời Đào ngồi vào cái bàn đặt cạnh cửa sổ ngó ra con lộ đất rồi trở
vào bếp pha trà. Lát sau nàng bưng cái khay có bình trà và cái tách nhỏ
bằng sứ tráng men xanh biếc. Cầm cái tách chưa có nước lên ngắm nghía
Đào trầm trồ.
Đẹp quá. Chị kiếm ở đâu vậy?
Của tía mình cho. Ổng nói là đồ gốm Bát Tràng…
Thong thả rót trà vào chén cho Đào Hạnh chép miệng.
Nghĩ cũng kỳ cục. Đồ gốm Bát Tràng mà tía mình lại mua từ Hồng Kông…
Đưa tách trà lên mũi ngửi Đào cười nhẹ nói một câu không dính dáng gì tới
câu nói của Hạnh.
Cũng như mấy ông lính đánh nhau chí tử với cộng sản mà ông nào ông nấy
đều thích nghe nhạc tình cảm…
Kéo cái ghế ngồi đối diện với Đào Hạnh cười tươi.
Anh Đạm cũng vậy. Ra đây lần nào ảnh cũng đòi nghe mấy bản nhạc như
Người Ở Lại Charlie, Chiều Trên Phá Tam Giang, Anh Không Chết Đâu
Em, Chuyện Tình Mộng Thường, Những Ngày Xưa Thân Ái…
Uống ngụm nước trà đầu tiên Đào hỏi dò.
Anh Đạm có hay ra đây không chị?
Liếc nhanh Đào một cái Hạnh mới trả lời.
Cũng ít thôi… Thỉnh thoảng ảnh mới ra đây uống cà phê, nghe nhạc… Anh
nói ra đây nghe nhạc cho đỡ buồn…
Đào mỉm cười. Nàng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Hạnh và
Đạm. Nàng biết Đạm hay ra đây vào buổi chiều, ít nhất là hai ba lần một
tuần. Thế mà Hạnh lại nói thỉnh thoảng. Phải có chuyện gì cho nên Hạnh
mới giấu không nói cho nàng biết.
Ảnh nói với tôi là ảnh thích nói chuyện với chị…
Đào không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó. Đạm mà biết được chắc sẽ
giận nàng nhiều lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.