NHƯ HẠNH - Trang 196

Đạm cười gượng nói với Đào.
Anh đã dặn Đào đừng có làm rềnh rang chi cho mệt. Mình ăn cơm thường
cũng được rồi.
Đào cười nháy mắt với Hạnh.
Đâu có được. Chị Hạnh là thượng khách của anh cho nên em phải làm tiệc
lớn…
Nhìn Đạm nàng cười tiếp.
Nói vậy chứ đâu có nấu gì đâu. Em chỉ làm vịt kho gừng ăn với canh bầu
thôi.
Đạm và Hạnh ngồi xuống ghế trong lúc Đào dọn cơm xong cũng ngồi đối
diện với Hạnh.
Mình nấu ăn dở lắm. Hạnh đừng có chê nghe…
Đào cười nói. Hạnh cũng cười.
Mình cũng không hơn gì đâu. Hồi còn nhỏ dô bếp bị má rầy và đuổi ra hoài
thành ra bây giờ luộc bầu cũng không ngon…
Đạm và Trương im lặng ăn không nói chuyện. Thoáng chốc họ đã ăn ba
chén cơm trong lúc hai bà mới ăn chưa được nửa chén.
Hai anh ăn xong rồi à?
Hạnh hỏi và Đạm gật đầu cười.
Hai ông ăn gì mà lẹ vậy.
Hạnh lên tiếng và Đạm cười cười.
Lính mà em. Hai người cứ nói chuyện. Tụi này ra sân hút thuốc…
Đạm và Trương ngồi trên hầm trú ẩn mới được xây tuần trước. Thấy cứ
mỗi lần địch pháo vào đồn là Đào đều phải chạy xuống giao thông hào rất
cực khổ và ướt át nên Đạm ra lịnh cho lính trong đồn xây một hầm trú ẩn
trên mặt đất ngay trước cửa nhà của Trương. Hầm này không lớn lắm,
nhưng được xây bằng cây rừng và đắp thêm mấy lớp đất nên rất chắc chắn
có thể chịu nổi đạn 82 ly. Móc gói thuốc còn nguyên ra Đạm xé giấy rồi
chìa sang cho Trương. Ngần ngừ giây lát Trương miễn cưỡng rút một điếu
rồi cười nói.
Đào cám ơn anh về cái hầm trú ẩn này…
Đạm quẹt diêm đốt thuốc cho Trương rồi mới đốt cho mình. Bập bập mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.