NHƯ HẠNH - Trang 197

hơi cho lửa cháy đều anh liếc nhanh vào trong nhà nơi hai người đàn bà
đang nói chuyện.
Anh thương Đào như em út trong nhà. Cứ mỗi lần bị pháo kích lại ướt át và
dơ dáy cũng cực lắm. Vả lại mai mốt hai đứa có con thời trước sau gì mình
cũng cần có hầm trú ẩn càng gần nhà càng tốt. Khi nào tình hình nặng quá
Đào có thể ở suốt đêm trong hầm cũng được… Không chừng mai mốt
Hạnh…
Tuy không nói ra song Trương thầm cám ơn Đạm vì đã lo lắng chu đáo cho
vợ của mình.
Anh với chị Hạnh tiến tới đâu rồi?
Hít hơi thuốc dài Đạm cười nhẹ nhìn ra quãng đồng không mông quạnh
trước mặt mình.
Hạnh hiểu biết, hiền lành và dễ thương. Tuần tới ba của Hạnh sẽ vào đây
thăm Hạnh và luôn thể gặp anh…
Trương bật cười hăng hắc.
Ổng vào đây coi tướng con rể của ổng đó. Anh cẩn thận…
Đạm liếc nhanh vào trong nhà. Anh bắt gặp Hạnh cũng đang nhìn mình
cười.
Không sao đâu. Hạnh là con gái út trong nhà nên được tía má cưng lắm…
Trương để ý thấy trong lúc nói chuyện với mình Đạm có vẻ ưu tư và lo
nghĩ.
Anh có nghe về tình hình chiến sự của mình?
Hít hơi thuốc Đạm gật đầu trầm ngâm.
Địch bắt đầu tấn công mạnh ở vùng 1 và vùng 2 chiến thuật. Anh có nói
chuyện với thiếu tá Toàn thời ổng nói là Mỹ cắt giảm viện trợ súng đạn cho
mình trong khi Bắc Việt được Nga Tàu viện trợ tối đa. Vì vậy mà ổng bảo
anh phải ra lịnh cho lính tiết kiệm đạn…
Trương thở dài nói với giọng buồn rầu.
Mình ở cái đồn vô danh nơi phần đất cuối cùng của đất nước nên mù mờ về
tình hình chiến sự ở Huế, Pleiku hay vùng 3. Nhất là tình hình chính trị ở
Sài Gòn. Không đủ đạn làm sao mình đánh lại việt cộng hả anh?
Đạm cũng thở hơi thật dài. Nhả khói thuốc ra từ từ anh nói với Trương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.