NHƯ HẠNH - Trang 20

và làng mạc của mình. Còn hai người lính chiến này, đến từ vùng trời xa lạ
nào đó, thời lý do gì mà họ phải sống chết với cái đồn vô danh, cho những
người mà mình không quen biết. Phải có lý do gì đặc biệt lắm mà đầu óc
của một người lính ít học như anh không thể hiểu được.

An cười cười lên tiếng. Giọng nói của anh nhỏ nhẹ và dịu dàng giống như
của một người lớn giảng giải cho người nhỏ tuổi hơn mình.

"Coi vậy chứ không có buồn đâu Đạm. Mình ở riết rồi mới thấy cảnh ở đây
còn đẹp hơn ở Sài Gòn. "

Đạm nhìn An với ánh mắt nửa nghi ngờ nửa như thắc mắc về lời nói của
cấp chỉ huy. Nháy mắt với Ba Phát An cười tiếp.
"Quang cảnh ở đây giản dị, tầm thường và mộc mạc nhưng điều đó mới
chính là cái đẹp không giả tạo. Những đêm trăng sáng đẹp lắm, nhất là
những đêm sáng trăng bình yên.
An hơi nhấn mạnh ở hai chữ bình yên . Quay sang Ba Phát anh cười hỏi.
"Hôm nay mùng mấy hả anh Ba?
"Dạ mùng năm ông thầy.
Gục gặt đầu An nói trỗng nhưng Ba Phát hiểu câu nói đó dành cho mình.
"Rằm này mình làm một chầu nhậu với đờn ca đi để cho chuẩn úy Đạm đỡ
buồn.
"Chà ông thầy có ý kiến hay à nghe. Để tôi bảo mấy thằng nhỏ lo. Kỳ này
tôi phải kiếm cái gì nhâm nhi thật chiến để giới thiệu với chửn quí.
Đạm góp chuyện.
" Chuột đi anh Ba. Tôi hẩu món chuột ướp ngũ vị của bà xã anh.
An và Ba Phát bật cười ha hả. Vỗ vai Đạm một cách thân tình Ba Phát gật
đầu.
"Chuột thời thiếu gì. Để kỳ này tôi bảo mấy thằng nhỏ kiếm vài món lạ hơn
như rắn hổ, rùa hay kỳ đà.
Đạm chắt lưỡi.
"Tôi có nghe nói mà chưa bao giờ được thử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.