NHƯ HẠNH - Trang 61

sinh vì tổ quốc nhưng lại mù mờ không hiểu tổ quốc là gì cũng như tại sao
mình lại hy sinh vì tổ quốc. Còn nhiều thứ lắm, nhiều cái chết hay bị
thương mà mỗi lần nhìn thấy nàng có cảm giác lo âu và sợ hãi nhiều hơn.
Nàng sợ tới phiên của mình. Nàng sợ trở thành quả phụ. Tuy nhiên nàng
không làm gì khác hơn là nhận chịu và chia xẻ phần nào nỗi thống khổ và
đau đớn của những người chung quanh.

Đang nằm thiu thiu ngủ Đào mở mắt vì nghe có tiếng hú lạ tai. Ầm... Ầm...
Chiếc giường cây rung rinh muốn xập.
Pháo... Pháo kích...
Tiếng người la trong đêm vắng. Tiếng kẻng báo động vang vang. Trương
nhảy tọt xuống đất. Tay xách súng, tay xách máy 25, anh nắm tay Hạnh.
Chạy... Chạy em... Chạy theo anh...

Trường nhào ra cửa. Phía trước mặt của anh là giao thông hào sâu hơn nửa
người. Đỡ vợ xuống trước anh đứng ngó ra cửa chánh của đồn. Hàng chục
bóng người chạy lăng xăng. Tiếng kêu xè xè rồi... Ầm... Đất cát bay rào
rào. Trương nhảy tọt xuống giao thông hào.

Quá quen với cảnh pháo kích cho nên lính trong đồn vẫn tỉnh bơ. Nhiều
người đứng khơi khơi trên sân nhìn ra cánh đồng cười nói om xòm.
Tụi nói pháo thời tránh làm chi cho mệt. Trời kêu ai nấy dạ mà...
Thôi vào ngủ tiếp... Chắc hết rồi...
Thấy Trương và Đào đứng dưới giao thông hào Xinh cười nói.
Chắc hết rồi chửn quí... Tụi nó chỉ phá cho mình mất ngủ thôi...
Khẽ gật đầu Trương leo lên khỏi giao thông hào rồi đưa tay kéo vợ lên. Cả
hai lặng lẽ đi vào nhà. Trở lại giường Đào trằn trọc không ngủ được. Nàng
còn có nhiều đêm không ngủ được ở ngôi đồn xa tận cùng đất nước này. Tự
dưng nàng ứa nước mắt. Nàng sẽ còn có nhiều lần ứa nước mắt khóc thầm
trong đêm.

Đạm ngồi nơi miệng hầm chỉ huy. Tay trái cầm quyển quyển Anh Hùng Xạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.