Anh đi bây giờ đi... Sẵn anh coi ảnh bớt nóng chưa...
Trương ngần ngừ nhìn ra ngoài trời. Mới hơn sáu giờ mà tối thui lại thêm
mưa rả rích. Điều đó làm anh ngại ra ngoài trời mặc dù hai nhà ở sát vách
với nhau.
Đi bây giờ hả... Lạnh thấy bà...
Đào cười đưa tay mân mê khuôn mặt của chồng.
Anh lính mà lạnh lẽo gì... Đi đi cưng... Em muốn nghe nhạc...
Chiều ý vợ Trương xỏ giày, choàng poncho chạy qua nhà bên cạnh. Khơi
sáng ngọn đèn dầu anh thấy Đạm đang nằm ngủ co ro quên cả bỏ mùng. Bỏ
mùng xuống cho Đạm xong anh mở cái máy thu thanh đặt nơi góc bàn.
Tiếng xè xè vang lên rồi lát sau có tiếng nói của người nữ xướng ngôn viên
trong một chương trình của đài phát thanh quân đội. Mừng rỡ Trương nhét
chiếc máy thu thanh vào người rồi bước nhanh ra cửa. Khép cửa lại cẩn
thận anh chạy ào về nhà của mình. Đưa chiếc máy thu thanh ra anh cười
khoe.
Có rồi... Ảnh có cái máy thu thanh mà có luôn băng nữa. Em tha hồ nghe...
Chỉ sợ không có pin thôi...
Mân mê cái radio-cassette cũ của Đạm giây lát Đào bấm nút. Giọng ca ngọt
ấm của Nhật Trường trong ca khúc Biển Mặn vang lên.
- Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới
ruộng trên nương.
Tôi thức từng đêm thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng
Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội mà lòng thì chưa hề yêu ai...
Rút hai chân vào, quấn cái mền cho khỏi bị lạnh và bị muỗi cắn, Đào nhìn
ra khung cửa sổ độc nhất. Bên ngoài trời tối mù. Mưa đã tạnh. Gió cũng