NHƯ HẠNH - Trang 69

Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong


Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng vẫn bâng khuâng


Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ... để quên...


Nghe xong bản nhạc Đào quay qua nhìn và thấy chồng tủm tỉm cười.
Anh cười gì vậy?
Không trả lời Trương hát nho nhỏ.

May mà có em đời còn dễ thương... Em Cái Đôi má đỏ môi hồng... Ở đây
buổi chiều quanh năm trời mưa... Nên áo em ướt và mắt em ướt... Xin cảm
ơn tiền đồn có em... Xin cảm ơn một nụ hôn mềm...

Trúc Đào bật cười thánh thót. Mặt nàng hồng lên dưới ánh đèn dầu. Trương
thổi tắt đèn.
Thôi đi ngủ... Em nghe hoài hết pin của anh Đạm...
Ngủ thì ngủ... mà anh không được lộn xộn à nghe...
Trương cười hắc hắc vòng tay kéo vợ sát vào ngực mình. Bên ngoài trời
vẫn mưa. Tiếng súng nổ vu vơ. Tiếng kẻng canh vang rời rạc và lạc lõng.

Đào giật mình thức giấc vì tiếng động là lạ. Lắng nghe hồi lâu nàng mới
biết tiếng động phát ra từ bên kia vách. Dường như là tiếng rên, thở, kèm
theo tiếng ụa mửa của Đạm. Không biết chuyện gì xảy ra nàng gọi Trương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.