NHƯ HẠNH - Trang 68

ngừng thổi. Lẫn trong tiếng nhạc nàng nghe được tiếng cóc nhái và ễnh
ương kêu. Tất cả tạo thành thứ âm thanh lạ lùng chỉ có nơi tiền đồn tận
cùng của đất nước. Không có điện. Không có tiếng xe cộ. Không có ánh
đèn màu. Ngay cả ánh hỏa châu cũng không có. Chỉ là đêm tối mông lung.
Chỉ là tiếng sấm gầm xa xa.

- Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xõa tóc trên biển xanh
Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình
Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.


Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cằn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi...


Đào quay nhìn khi nghe tiếng thở dài của chồng. Trương nói nhỏ.
Bản nhạc hay mà buồn...
Đào cười không nói vì đang lắng nghe bản Còn Chút Gì Để Nhớ.

- Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương


Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.