NHƯ HẠNH - Trang 74

Anh cám ơn Đào đã săn sóc cho anh mấy ngày...
Đỡ cho Đạm tựa lưng vào cây cột cạnh đầu giường, Đào ngồi xuống ghế
đối diện với anh. Đưa cái muỗng đầy cháo ra trước mặt anh nàng cười nói.
Anh mà còn nói tiếng cám ơn là Đào khỏi có đút cháo cho anh ăn đâu. Cho
anh nhịn đói luôn...
Đạm bật lên tiếng cười yếu ớt. Anh chưa kịp nói gì Đào lại tiếp.
Đào còn phải cám ơn anh... Cái cassette của anh nghe hay lắm...
Thấy Đạm ngơ ngác không hiểu mình nói chuyện gì nàng liến thoắng kể
cho anh nghe là đêm đầu tiên anh bị bịnh nàng nói với Trương qua nhà anh
mượn tạm cái radio- cassette để về nghe nhạc. Nghe xong Đạm cười cười.
Để trả công Đào săn sóc anh tặng cho hai đứa luôn...
Rồi anh lấy gì nghe...
Đạm lắc đầu hớp ngụm cháo cá.
Anh ít khi nghe nhạc vả lại anh còn cái máy thu thanh của thiếu úy An bỏ
lại. Để anh đưa thêm cho Đào mấy cục pin mới...
Ăn xong tô cháo nóng Đạm đổ mồ hôi. Thấy thế Đào lấy khăn nóng lau
mặt cho anh rồi cười nói.
Bây giờ anh nằm nghỉ để Đào về nhà nấu cơm cho anh Trương ăn. Chắc
ảnh sắp về rồi...

Vẫn tựa lưng vào cây cột Đạm im lặng nhìn theo bóng Đào khuất sau cửa.
Mới bốn năm xa nhau mà cô nữ sinh của trường Trưng Vương đã thay đổi
khá nhiều. Người mà anh yêu bây giờ khác hơn xưa. Vóc dáng mảnh mai
gầy không còn nữa. Thiếu nữ mình hạc xương mai, nhiều mơ mộng và lãng
mạn đã biến thành một người đàn bà mà trong ánh mắt thơ ngây thấp
thoáng ưu tư, phiền muộn và lo sợ. Đối diện với sự chết ai lại không lo sợ.
Chết là cái ám ảnh không rời, giống như tóc trên đầu của mình, rụng rơi
một sợi cũ già thời lại mọc lên sợi khác mới hơn hoặc nếu mình cố tình bứt
bỏ đi thời tóc cũng vẫn dài ra.

Phát và Đạm đứng trên con lộ đất. Chỗ mà họ đứng cách Vàm Dinh chừng
vài cây số. Con rạch đầy nước lờ đờ chảy. Vì gần biển nên nước mặn và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.