NHƯ HẠNH - Trang 89

tui ham lấy chồng chứ lấy ông Phát xong rồi tôi lại muốn ở giá...
Phát bật cười hà hà như không hề giận dỗi hay phật lòng khi bị vợ chê.
Ngước nhìn lên trời Nhịn thở dài.
Lấy chồng đã khổ mà lấy chồng lính còn khổ hơn. Lương thời chết đói, nhà
thời nhà lá trống trước hở sau. Tối ngủ tảng xê, hầm núp. Tai không được
nghe lời âu yếm mà toàn tiếng mọt chê, AK hay M16...
Mọi người im lặng như đồng ý về lời nói của Nhịn. Đạm hắng giọng.
Cái đó trong sách vở của mình có câu Thuở trời đất nổi cơn gió bụi. Khách
má hồng nhiều nỗi truân chuyên...
Biết mọi người ở đây trừ Trương và Đào đều không được đi học nên anh
giải thích liền.
Câu nói trên chỉ là nhằm lúc giặc giả thời đàn bà phải gian nan và vất vả
lắm. Họ phải cáng đáng hết mọi chuyện để cho đàn ông đánh giặc. Ông bà
mình còn có thêm một câu là Giặc tới nhà đàn bà cũng phải đánh . Tôi nghĩ
câu nói này đúng lắm. Mấy chị, ngoài chuyện bếp núp, dạy dỗ con cái, còn
phải cầm súng, tải đạn khi việt cộng đánh đồn...
Nhạn, vợ của Thắng lên tiếng.
Thiếu quí nói có lý à nghe... Hể việt cộng đánh đồn là tui với mấy đứa nhỏ
đứng cạnh ông Thắng. Ổng bắn tui cũng bắn...
Nhìn chồng, Nhàn cười ngỏn ngoẻn.
Tui còn bắn nhiều hơn ổng nữa kìa... Có lần, hồi thiếu úy Thiên còn làm đại
đội trương và chửn úy An mới về làm đại đội phó. Ông Thắng cũng mới
lên trung đội trưởng, tụi nó đánh dô dữ lắm. Mọi người đều phải ra giao
thông hào và phải cầm súng. Bắn một hồi thấy ông Thắng im re hổng có
bóp cò tui hỏi thời ổng nói ổng sợ.
Tui la ổng.
Sợ gì... Bắn nhiều cho hết sợ...
Đạm cười hà hà nhìn Thắng.
Có thật anh sợ không anh Thắng?
Thắng chầm chậm gật đầu.
Thật mà ông thầy. Tui sợ tới nỗi teo cha thằng nhỏ. Bả cười nói là teo gì
chứ anh không được teo thằng nhỏ của em...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.