NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 14

Tôi kết thúc vấn đề ở đó vì biết cậu sẽ không nói lý do nghỉ học. Đến

lượt Khanh trong mắt nhìn tôi. Rồi cậu chống cằm nhìn tôi và nói.

- Nói chuyện với Khanh thích thật!

Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Và tôi vờ như đang cặm cụi ghi

chép.

Một hôm, Khanh lại ngỉ ốm, hẳn một tuần. Mãi không thấy cậu ấy đi

học. Tôi lo lắng đến nhà tìm. Lúc đó tôi mới biết cậu ấy đang ở bệnh viện.

Khanh bị ốm nặng. Thể chất vốn yếu hơn người bình thường. Tôi

chẳng rõ đó là bệnh gì, nhưng cậu ấy không đến trường nữa mà ở bệnh viện
để theo dõi. Tôi hay đến thăm. Có những hôm, cậu vui vẻ nghe tôi kể
chuyện, hoặc cậu kể chuyện. Cũng có những hôm cậu không nói gì, chỉ
trầm tư. Những lúc như thế, tôi lặng lẽ ngồi cạnh, xếp những chiếc máy bay
giấy đủ màu và để vào một cái hũ thủy tinh cho cậu.

Có hôm Khanh khỏe, trở lại trường học. Chiều hôm đó tan học, tôi và

cậu ấy ở lại trên tầng ba, phóng những chiếc máy bay giấy mà tôi đã gấp
bay khắp trường. Những chiếc máy bay chao liệng, nương theo gió đi thật
xa. Khanh cười tươi. Cậu bảo rằng khung cảnh này thật đẹp, và cậu muốn
nhớ mãi.

Mấy hôm sau, Khanh nghỉ học. Cậu ấy lại phải nhập viện. lần này,

bệnh cậu trở nặng đến mức giáo viên phải thông báo có lẽ cậu ấy sẽ nghỉ
học khá lâu.

***

Một hôm, như mọi hôm, tôi đến bệnh viện. Khi tôi đến, Khanh nằm

đó, trên giường bệnh trải drap trắng, gần khung cửa sổ nắng chiếu vào mơ
màng. Tôi ngồi cạnh, đọc sách, và gấp máy bay giấy. Trong nắng, hình ảnh
của Khanh như nhạt dần rồi sẽ biến mất. Tôi cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.