NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG
Fuyu
www.dtv-ebook.com
Gã Nhà Quê
1. Thi xong đại học, tôi đến quán trà sữa của người chị họ phụ giúp
việc. Chị tôi hiện đang chuẩn bị đón chào em bé đầu tiên nên giao việc
quản lý cho anh Nguyên, em trai chị, người mà tôi cũng gọi là anh họ. Anh
Nguyên là một gã đẹp trai, lắm tài lẻ, suy nghĩ nhiều khi kỳ quặc đến lập dị.
Tóm lại là một người hay ho nhưng khó hiểu. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ
yêu kiểu người giống như vậy. Mệt lắm.
Không hứng thú đi chơi xa, ở nhà mãi cũng chán nên tôi mới đi phụ
quán. Mục đích là để đỡ nhàm chán chứ chẳng phải vì thiếu tiền tiêu vặt.
Cũng là để chứng minh cho mẹ tôi thấy, con gái của mẹ không phải là tiểu
thư, cũng biết lao động như ai, và lớn rồi. Tôi chọn làm ca tối để buổi sáng
còn lang thang. Đi nhà sách, đi window shopping. Đi xem phim, đi chơi với
bạn bè..... Đã nói, tôi đi làm thêm không phải là để kiếm tiền tiêu vặt.
Làm việc cùng ca với tôi có vài người. Trong số đó, tôi chú ý nhiều
nhất đến người mới được nhận vào làm. Cậu ta đen nhẻm, kiểu tóc
rất....ngố tàu, mắt hiền khô lúc nào cũng ngơ ngác nhìn xung quanh. Hôm
cậu ta đến xin việc, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng trước bộ dạng rụt rè
ngó quanh, chiếc ba lô khư khư trước ngực như sợ bị ai đó giật mất.
Khi tôi hỏi tên, cậu ta ấp úng: "Tớ.... tớ tên Điền. Trần Văn Điền." Tên
gì mà quê một cục, lúc đó tô đã nghĩ như vậy đấy.
Tối đó, khi mẹ đưa cốc sữa, tôi hào hứng khoe.
- Hôm nay quán có một gã nhà quê đến xin việc đó mẹ.