NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 15

Trong vô thức, tôi nắm chặt tay Khanh. Cậu bạn ra hiệu bảo tôi lại gần.
Tưởng cậu định nói gì, tôi cúi gần xuống. Bất ngờ, một nụ hôn lướt nhẹ qua
môi. Tôi sững sờ nhìn Khanh. Cậu chỉ mỉm cười dịu dàng. Tự dưng tôi
muốn bật khóc như một đứa trẻ.

***

Sau này, tôi không còn gặp lại Khanh nữa, dù muốn hay không. Cuộc

sống trở về với nhịp điệu thường ngày. Tôi cũng bận rộn với những dự định
riêng. Nhưng tôi không bao giờ quên Khanh. Hình ảnh cậu in sâu trong tâm
và nụ hôn đầu vẫn vẹn nguyên sự dịu ngọt của nó. Thỉnh thoảng, mỗi lần
đọc lại cuốn Momo, hay nhìn mưa rơi, tôi lại như thấy khung cảnh quen
thuộc năm xưa. Và như thấy cậu, vẫn hình ảnh không bao giờ đổi. Bên
cạnh cửa sổ lớp học trông ra tán phượng xanh rì, cậu đang ôm đàn và hát
Wake me up when September end với giọng rất ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.