NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 149

- Phương đem về chép lại, có gì không hiểu cứ hỏi mình. Đừng buồn

nhiều, rồi cũng qua thôi.

Có một cô bạn gái hoa khôi cũng không phải là một chuyện quá may

mắn. Phương nhận ra mình không thích Loan theo kiểu như người khác
thích nhau. Cậu không cảm thấy một nỗi vui sướng ngại ngùng khi Loan
sang tìm. Cậu không thích dành ngày Chủ nhật đi xem phim với Loan,
cũng không đầu tư công sức chọn quà sinh nhật cho Loan. Phương nghĩ
đơn giản là mua một con gấu bông, hay chọn một nhành hoa là xong, con
gái đứa nào chả thích cái đó. Nhưng kết cục là cậu quên béng luôn chuyện
đó.

Loan giận dỗi. Phương cũng chả thèm xin lỗi.

Thật ra, cậu có thể trọn vai một anh bạn trai hoàn hảo với Loan nếu

không có một hình ảnh khác chen ngang. Phương nghĩ nhiều hơn về Trâm
Anh, về nụ cười giản dị, dễ thương, những hành động nhỏ bé nhưng chân
thành. Nhưng Phương không bao giờ thừa nhận những điều đó, những cảm
xúc đó. Đơn giản vì Trâm Anh không phải một cô nàng xinh xắn và nổi bật
như cậu mong muốn.

Phương mua một chú gấu bông làm quà xin lỗi Loan.

***

Trước khi nghỉ Tết năm cuối cấp, Trâm Anh tự tay làm thiệp tặng

những người bạn thân, trong đó có Phương. Tấm thiệp của Phương to hơn,
đẹp hơn người khác một chút. Lũ ông tám bà tám trong lớp trở chứng gào
lên gán ghép "ông xã, bà xã", hú hét ầm í cái phòng học bé nhỏ. Dẫu biết
chỉ là trò đùa, đáng lẽ như mọi lần, cậu chỉ việc cười khẩy rồi bỏ đi. Nhưng
hôm đó, như bị nhìn thấy tim đen, cậu nổi đóa lên, trả lại tấm thiệp.

- Trâm Anh mang về đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.