NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 150

Tiếng cười nín bặt. Cậu bạn thân của Trâm Anh đẩy Phương ngã,

trông rất giận, suýt thì xảy ra một cuộc ẩu đả. Trâm Anh kéo tay cậu bạn
lại, nhìn Phương đầy tổn thương.

- Chỉ là một tấm thiệp chúc mừng năm mói thôi mà.

Học đại học, cậu chia tay với Loan, cô bạn xinh xắn cũng chẳng thèm

níu kéo. Điều mà Phương không thể biết được là cậu nhớ hoài về Trâm
Anh, theo cách này hay cách khác. Thật ra, mọi chuyện đã nhạt từ hồi lớp
12. Hình ảnh về Trâm Anh mà cậu nhớ hoài là khi cô bạn bước ra khỏi cửa
lớp ngay cái hôm bị trả lại tấm thiệp. Không quay đầu nhìn lại, dẫu chỉ một
lần.

Phương đã tự nhủ, nếu có cơ hội gặp lại, nhất định cậu sẽ không lừa

dối bản thân mình một lần nữa.

***

Chủ nhật, Phương đến chỗ hẹn sớm hơn mười lăm phút. Cậu tự cười

mình sao tự dưng lại hồi hộp vớ vẩn như thế. Đúng giờ, Trâm Anh đến. Cô
bạn vừa giống, lại vừa khác với hình ảnh cuối cùng mà cậu còn lưu giữ.
Trâm Anh (dĩ nhiên) cao hơn và xinh hơn với mái tóc được cắt ngắn ngang
vai. Bây giờ cô bạn không đeo kính nữa, chắc đã chuyển sang đeo kính áp
tròng. Hôm nay, Trâm Anh mặc một chiếc áo T-shirt Hello Kitty màu hồng
nhạt và jeans đen, trông rất xinh. Thật sự là Phương không nhớ Trâm Anh
từng xinh như thế.

- Trâm Anh, ở đây này.

Cô bạn nhìn thấy cậu, liền nở một nụ cười tươi, vẫn là nụ cười giản dị,

dễ thương, vẫy tay chào.

- Chào cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.