NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 172

nó. Qua Giáng sinh một ngày, nhà trường sẽ tổ chức một buổi tiệc cho toàn
thể học sinh trong trường, và mỗi lớp sẽ tự biến phòng học của mình thành
một nơi phù hợp cho buổi tiệc đó, từ năm đến tám giờ tối. Mọi người trong
lớp đều háo hức trước thông tin đó. Chủ đề buổi tiệc trở thành tâm điểm
trên hành lang, trong căn tin... xen lẫn với tiếng rì rầm như bầy ong chăm
chỉ. Đi đâu cũng nghe mọi người nói về bộ váy sẽ mặc , ước sẽ cùng đón
Giáng sinh cùng ai.

Mai Anh cho phép mình đứng ngoài sự rộn ràng đó. Nó thật sự không

quan tâm đến buổi tiệc lắm. Dù rằng nó định sẽ có mặt, nhưng chỉ để ở
cạnh bạn bè. Vậy thôi, vì nó biết mình không thuộc về thế giới quá ồn ào
hay náo nhiệt. Và người mà nó muốn ở cạnh vào dịp đó, chắc là cũng
không thể ở cạnh được.

***

Mấy ngày gần đây, chẳng hiểu sao thời tiết Sài Gòn cũng se se lạnh

chứ không nắng ấm như những ngày khác. Mặc dù không đến nỗi khiến
dân tình phải trốn trong những chiếc áo len to đùng, nhưng Mai Anh cũng
phải khoác thêm một chiếc áo len mỏng khi đến lớp. Đôi lúc, nó khẽ rùng
mình vì một cơn gió thổi đến. Và đôi lúc bàn tay nó lạnh toát theo gió, đến
nỗi cô bạn thân mỗi khi nắm lấy cũng phải ngạc nhiên. Nhưng Mai Anh
không thấy phiền, ngược lại, còn thích ủ ấm đôi bàn tay trong túi áo. Hôm
qua trời đổ một cơn mưa lớn đột ngột và lạnh buốt. Chỉ đội mưa một chút
nhưng sáng nay Mai Anh cũng đau họng, và ho. Thế mà Mai Anh vẫn yêu
mùa đông này không chịu được.

Mùa đông làm ai cũng trở nên mềm lòng, và gần gũi nhau hơn. Như

sáng hôm nay, Minh mua giùm gói xôi nóng hổi ở căng tin và ngồi bên
cạnh nó ở ghế đá.

- Cậu đang nghe bài đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.