NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 182

nhé". Một ngày không có ai đó trở nên dài lạ lùng, đó là lần đầu tiên tôi biết
điều đó. Và cũng là lần đầu tiên tôi biết nhớ ai đó là như thế nào. Hình như
không chỉ có gió và lá, mùa thu cũng làm tôi trở nên dịu dàng hơn.

Lần này, Vinh không biết được những cảm xúc mới nhú mầm trong

tôi. Và tôi thì tập làm cô gái lãng mạn. Khi viết vào nhật kí rằng mỗi khi
cùng đạp xe song song với cậu ấy về nhà, tôi luôn có cảm giác rằng cậu ấy
thuộc về riêng mình, như một đôi cùng ngắm hoa anh đào ở xứ sở xa xôi.
Dù chỉ là trong tưởng tượng.

***

Câu chuyện của tôi và Vinh có một nhân vật khác xen ngang, tạo

thành một "ngã ba" không mong đợi. Đó là cô bạn Vinh tình cờ gặp ở đâu
đó mà cậu ấy không kể cho tôi. Vinh giữ nó lại hư một bí mật. Vinh chỉ hay
hỏi tôi con gái nghĩ gì trong đầu, con gái thích gì... rồi thường xuyên trầm
tư. Tôi chẳng biết trả lời thế nào. Người ta thích hoa hồng, hoa cúc... nhưng
tôi chỉ thích những chùm hoa sữa đến vào cuối thu. Chẳng cô gái nào giống
cô gái nào hoàn toàn. Nhưng tôi cũng cùng Vinh đi mua gấu bông, mua
hoa, những món quà nhỏ xinh, lắng nghe những tâm sự của cậu như một
người bạn.

Rồi một ngày Vinh hồ hởi khoe với tôi, hôm nào sẽ dẫn cô bạn ấy đến

cho tôi gặp. Vinh hẹn một cuộc trà sữa vào cuối tuần. Tôi tự hiểu, như thế
nghĩa là cậu ấy đã thành công. Và cũng tự hiểu đáp án cho tình cảm của
mình. Tôi không thông minh bằng Vinh, nhưng tôi biết khi nào nên dừng
đúng lúc.

Sau khi tan cuộc trà sữa, tôi về nhà một mình. Đột ngột, chẳng biết

điều gì thôi thúc, khi đã gần về đến nhà, tôi lại đột ngột quay đầu xe và đạp
một mạch lên "Hoa Sữa". Tôi đạp khoảng hai vòng trên con đường ấy, thật
chậm, và rồi nhận ra mùa thu đã rời đi từ bao giờ. Và mùa đông thì không
còn hoa sữa. Không còn những chùm hoa trắng. Không còn mùi hương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.