NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 185

cái bánh đúc từ đất và được trả tiền bằng lá mận. Mùa thu đến, chúng tôi
cùng đi học lớp 3. Bố mẹ Lâm xin cho cậu con học chung trường với tôi.
Dù không chung lớp nhưng cứ tan trường là Lâm đứng đợi tôi ở cửa lớp và
chúng tôi sẽ rảo bộ về nhà.

Tôi vốn là đứa cứng đầu, nghịch ngợm, hiếu động. Lâm lại hiền lành,

ngoan hơn và giỏi nhường nhịn. Thế mới có hình ảnh tréo ngoe là một đứa
con gái lại chuyên trào cây mận, nghịch ngợm té trầy tay trầy chân và một
đứa con trai ở dưới cầm cái rổ hứng mận, rồi bặm môi bôi thuốc cho cái
đầu gối bị trầy của đứa kia. Vừa bôi Lâm vừa rầu rĩ: "Như vầy má Như có
đánh đòn Như không?" Tôi lắc đầu an ủi: "Không, má chỉ mắng vu vơ
thôi."

Tôi hay bắt nạt cậu ấy, như một thú vui. Đi học mệt, bắt Lâm cầm luôn

cặp về. Hay giành đồ ăn với lâm, từ cái kẹo đến quả táo mẹ cậu ấy bỏ trong
cặp. Đến khi bố Lâm mua cho cái xe đạp màu xanh biển, cậu nhóc trở
thành xe ôm miễn phí của tôi. Thậm chí khi đã có xe đạp rồi, tôi vẫn để nó
đóng bụi ở nhà vì thích được Lâm đèo đi đèo về. Thỉnh thoảng mẹ tôi hay
nấu chè, bún bò giò heo cho cả hai đứa cùng ăn. Chúng tôi xì xụp trước cái
ti vi chiếu phim hoạt hình Doraemon, và tôi bắt cậu ấy nhường phần giò
heo vào bát mình. Cậu ấy ngoan ngoãn làm theo.

Một hôm tan học, trời vừa mưa xong nên đường phố sạch bong, tôi

thích thú cầm cái ô đỏ mẹ mới mua, xoay tít như múa trên đường đi mua
rau cải cho mẹ về nhà. Đến khúc cua gần nhà, tôi thấy Lâm với mấy tên
con trai. Trông chúng không thân thiện lắm.

- Sao hôm nay mày dám ghi tên tao đi học trễ hả?

Trước khi Lâm kịp lên tiếng thì tôi đã nói, gần như hét.

- Đi học trễ thì phải ghi là đi học trễ chứ ghi cái gì được nữa. Nếu

không thích bị ghi tên thì sáng mai mày cố mà dậy sớm hơn đi. Hay là nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.