NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 191

Quay lại khu chợ, bị hai khối người vây kín lấy, tôi cố gắng ra khỏi xe và
chụp thêm mấy bức ảnh cho tới khi Vann bấm còi.

Vann nói: "Phải ra khỏi đây, đám người bắt đầu tản ra". Lúc này mới có
một khoảng trống quanh chiếc xe của chúng tôi. "Chúng tôi được an toàn
trong chốc lát vì họ không chờ đợi việc thấy chúng tôi và phải mất ít phút
để họ có phản ứng nào đó. Nhưng cuối cùng, một trong số những người này
quay lại chỗ chúng tôi và nghĩ về việc nhận được 20.000 đồng, giải thưởng
mà Việt Cộng đưa ra cho người nào giết được một người Mỹ".

Có một con đường nhưng chúng tôi không đi vào. Đến ngã ba, Vann chỉ
sang bên phải và nói: "Nếu anh muốn gặp Việt Cộng chắc chắn tới 100%,
cả ngày hoặc đêm, chỉ cần đi vào phía hàng cây kia, cách độ gần 400m.
Một số nhà báo người Ba Lan muốn gặp Việt Cộng, họ đi vào đó và đã gặp
ngay. Việt Cộng đốt cháy xe Jeep và giữ họ trong 3 ngày. Những nhà báo
này đã có được một câu chuyện thật hay".

Dần dần, tôi có được một sự hình dung rõ về những nơi chúng tôi đã đi tới,
ở cả các làng xã và vùng nông thôn, đều có những cái biển nhỏ chỉ đường
cho tất tả những ai quan tâm, như người hàng xóm thường nói, "Muốn tìm
Việt Cộng, rẽ trái - khoảng 10 feet (30m)", "Chiếc cầu không đi được vì bị
đặt mìn, tối nay và tất cả các đêm", "ở đây không hoan nghênh GVN" hoặc
"Các phương tiện giao thông của GVN chỉ được đi qua con đường này từ
7h sáng đến 6h tối, các giờ khác chỉ Việt Cộng được qua" (giống như các
đường phố ở Washington, D.C, có đường một chiều theo các hướng đối
diện vào các giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối).

Tại sao lại có tình hình này, ở một tỉnh kề cận với Sài Gòn và có rất nhiều
các đơn vị của Nam Việt Nam hoạt động bên trong, là điều tôi mới chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.