NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 207

chúng tôi sẽ phải chờ; chúng tôi không thể đi tiếp lúc này. Đó là sự khẳng
định.

Tôi dịch cho John vì ông ta không nói được tiếng Pháp.

John nhìn về phía trung đội lính. Phần lớn binh lính đang nằm nghỉ, một số
đang ăn, hoặc đang hút thuốc. Ông ta nheo mắt nhìn lên chiếc máy bay
trinh sát đang lượn đi lượn lại một cách chậm chạp ở phía trên coa đường,
cách khoảng một dặm về phía trước. Sau đó ông nói: "Chuyện vớ vẩn", và
bắt đầu quay xe lại đường cao tốc, ngay trước những chiếc xe khác.

Viên trung uý nhìn một cách ngạc nhiên, sau đó tức giận. Anh ta chạy tới
trước xe chúng tôi, hai tay dang ra chỉ về phía trước ra hiệu cho chúng tôi
dừng lại. Anh ta nói tiếng Pháp, "Không được! Các ông không thể đi được!
Đoạn này bị cấm hoàn toàn". John phẩy tay bảo anh ta tránh ra và lái xe
tiến dần về phía trước.

Viên trung uý đứng sang một bên nhưng rút súng lục từ trong bao ra và chĩa
vào chúng tôi. Anh ta dang rộng tay ra và nói tiếng Pháp nhanh hơn tới
mức tôi không thể hiểu mặc dù tôi có nghe được ngữ điệu. Anh ta quát to
bằng tiếng Việt Nam với một số binh lính và họ đã bắt đầu đứng dậy. Tôi
hy vọng John dừng lại, nhưng ông ta quay lại nhìn viên trung uý đầy quả
quyết khiến cho nòng súng của anh ta phải hướng lên trên - và quay đầu bỏ
đi. Khi chúng tôi tăng tốc, tôi quay lại nhìn. Viên trung uý nhìn hai chúng
tôi rất tức giận và cảnh báo một cách đầy đe doạ việc chúng tôi đang làm,
và điều đó đã làm tôi lo lắng.

John lao xe đi thật nhanh. Chúng tôi có vũ khí trong xe, những John đã
không để nó lên cửa sổ. Con đường thẳng tắp và các vùng quê hiện ra ở cả
hai bên đường. Không có cây cối, không gì che khuất. Con đường này hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.