NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 248

khó để lấy nhanh được vì bóng tối của giường che khuất vì thế tôi đã đặt nó
trên ngực.

Khoảng nửa đêm, một tiếng súng máy cỡ 50 ly kêu lạch tạch từ phía đằng
xa. Một chút sau, có tiếng hoả lực pháo binh ở phía chân trời. Không gian
yên tĩnh một lúc, sau đó lại vẫn những âm thanh đó. Cách xa độ mấy dặm,
đó là Rạch Kiến. Đã đến lượt gác của viên đại uý, tôi quyết định không
đánh thức anh ta dậy và đã thức luôn cả hai ca. Cây nến cháy chập chờn.
Tôi lắng nghe tiếng súng máy như tiếng dế kêu từ xa, giữ thăng bằng cho
khẩu súng trên ngực, nghĩ về những đứa con đi học về và cảm thấy cô đơn
Tôi nghĩ: Đây là một cách tận hưởng đêm Giáng sinh thật kinh tởm.

Viên thiếu tá người Việt Nam vẫn ngủ đến tận sáng hôm sau khi tôi rời túp
lều. Người cố vấn đưa tôi trở về căn cứ của người Mỹ vào giữa trưa cùng
với một số binh lính của Quân đội Việt Nam cộng hoà. Chúng tôi quay trở
lại Rạch Kiến đúng lúc một loạt đạn pháo cối nổ, giữa trưa, ngay trên ngã
tư trung tâm của ngôi làng. Chúc mừng lễ Giáng sinh. Một ai đó thoát ra
khỏi đã có một phen hoảng hồn cùng với lời cầu nguyện tốt lành.

Viên sĩ quan hành chính người Mỹ, quân hàm thiếu tá, người đã quan sát
ngày đầu tiên cho rằng sẽ không tìm thấy. Việt Cộng nào trong vòng 10
dặm của một tiểu đoàn Mỹ, đang ngồi trong một khu nhà vệ sinh 4 ngăn có
vải bạt quây xung quanh cách ngã tư nơi pháo cối bắn trúng khoảng 10
dặm. Nhưng chắc hẳn đó phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Việt Cộng
không thể biết lúc đó anh ta đang ngồi đó và họ đã không nghe trộm được
những đánh giá của anh ta hai ngày trước, khi đang đứng ít nhiều vẫn cùng
một chỗ. Tôi không nghĩ rằng anh ta nhớ được những gì đã nói và tôi đã
không nhắc nhở anh ta.

Chúng tôi đến đúng lúc cùng ăn bữa tối có cả gà tây mà chính phủ Mỹ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.