NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 269

Trong nửa giờ, trời bắt đầu sáng. Trung đội của chúng tôi di chuyển về phía
trước và nằm cách nhau phía sau con mương, cố để đầu thấp xuống dưới bờ
mương, nằm sát xuống nước bùn sau khi khô ráo suốt đêm. Nhìn về phía
bên trái những đôi mắt chạm mặt nước, chúng tôi có thể thấy hết phía chân
trời, ngang qua các cánh đồng lúa bằng phẳng không bị cây cối che khuất.

Một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Một mặt trời lớn nhất mà tôi từng nhìn
thấy đang từ từ ló lên từ phía chân trời. Mặt trời màu da cam sẫm, sắc nét
như mặt trăng nhưng lớn hơn gấp nhiều lần. Nó toả ra một tia nắng đỏ trải
dài ngang qua những cánh đồng lúa ngập nước.

Lúc đó những người đội mũ sắt mang súng đã hiện ra từ khu rừng phía sau
chúng tôi và bắt đầu đi dọc theo con mương bên cạnh về phía bên trái. Đó
là Trung đội 3 đang chiếm lĩnh vị trí bắn của họ. Sau cuộc đi bộ suốt đêm
trên đỉnh của những con đê, trung đội trưởng của họ rõ ràng đã quên rằng
trời không còn tối nữa. Họ đang đi dưới ánh nắng mặt trời.

Tim tôi như ngừng đập vì trông thấy một đứa trẻ bước vào đám xen cộ
đông đúc mà không hay biết gì. Tôi được huấn luyện vệ bộ binh từ năm lên
10 đến năm 12 tuổi, nhưng sau những ngày kéo dài trên các cánh đồng lúa
này tôi thấy như thể nó đã ăn sâu vào cơ thể tôi và không gì có thể ăn sâu
hơn là nguyên tắc một bản năng quan trọng: Tránh xa đường chân trời vào
ban ngày; không được đứng trên đỉnh đồi; không bao giờ được để hình
bóng hiện ra trên nền trời. Đây không phải là bầu trời mà những người đàn
ông bị in hình lên. Đó là một mặt trời màu da cam. Từng người một sẽ di
chuyển vào trung tâm của tia nắng lớn nhất sẽ bị phát hiện. Trước khi mặt
trời lặn, nó lớn tới mức cùng một lúc có thể in bóng tới hai hoặc ba người
đàn ông. Đó là một cảnh thật tuyệt vời nhưng không tốt cho đời lính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.