NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 557

giờ làm thế). Ông nói muốn nói chuyện thêm với tôi, nên chúng tôi đã hẹn
sẽ gặp lại vào cuối giờ chiều.

Tôi tới quầy cà phê của Quốc hội và tình cờ nhận ra I. F. Stone đang ngồi
ăn một mình. Tôi chưa bao giờ gặp ông, nhưng tôi đã nhớ ra ông qua những
bức ảnh. Từ lâu tôi đã muốn nói với ông rằng ngay từ đầu, trong bản tin
chiến tranh của mình, ông đã thể hiện một quan điểm thật đúng đắn đối với
cuộc chiến tranh Việt Nam. Tôi tự giới thiệu và đề nghị được nói chuyện.
Ông kéo tôi ngồi xuống, săm soi nhìn tôi qua cặp kính dày cộp, rồi chúng
tôi đã vừa ăn vừa nói chuyện với nhau suốt gần một giờ.

Ông rất buồn trước tình cảnh đang diễn ra ở Việt Nam. Đã có lúc tôi thấy
mắt ông ngấn lệ. Ông kể rằng lúc nói chuyện với sinh viên, thậm chí ông đã
không biết phải nói với sinh viên có thể làm những gì. Mọi thứ thật vô
vọng.

Tôi kể cho ông về những gì tôi đang cố gắng làm, một phần là để ông vui
lên chút ít và cũng là để hỏi xin ý kiến của ông. Tôi đã nói tới Hồ sơ Lầu
Năm Góc
một cách bộp chộp chẳng suy nghĩ gì. Tôi muốn được nghe lời
khuyên của ông, nhưng đó không phải lý do duy nhất khi tôi được có dịp
nói chuyện với ông. Tôi nói với ông vì ông là vị anh hùng trong trái tim tôi,
ông đã lên tiếng với một tinh thần mà tôi kiếm tìm bấy lâu, giờ mới thoả,
như khi tôi nói với Janaki và Randy Kehler về những gì tôi đang làm, để họ
biết rằng họ đã truyền cảm hứng cho tôi đến thế nào và tôi đang nỗ lực
cùng họ để được họ tôn trọng.

Ông thấy rằng McGovern đúng là nơi duy nhất có thể đặt cược hy vọng,
nhưng cũng nên thử cả Nelson. Stone nói ông sẽ giúp đỡ hết mức có thể.
Ông hỏi liệu tôi có dám trả giá không. Tôi trả lời sẵn sàng. Khi tôi đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.