NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 332

Bà không nhìn tôi hay nhìn Cory. Bà lừ lừ tiến ra cửa và quay khóa sau
lưng. Không một lời an ủi nào. Không một lời nào nói rằng ba1 sẽ cho mẹ
biết.
- Anh sẽ mở cửa và đi tìm mẹ - Chris nói, vẫn mặc bộ quần áo hôm
qua và chưa đi ngủ.
- Rồi họ sẽ biết chúng ta có chìa khóa.
- Để cho họ biết.

Ngay sau đó cửa mở và mẹ bước vào, với bà ngoại kè kè sau lưng. Họ cùng
cúi nhìn Cory, sờ vào khuôn mặt lạnh giá của nó, mắt họ nhìn nhau. Họ lùi
vào một góc phòng thì thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cory nằm im như
sắp chết. chỉ có ngực nó phập phồng trong những cơn co thắt. Từ cơ bụng
nó phát ra những tiếng rít, khò khè. Tôi bước tới và lau những giọt mồ hôi
trên trán nó. Thật lạ lùng là nước có thể cảm thấy lạnh,trong khi vẫn toát
mồ hôi.
Cory khò khè, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

Vậy mà mẹ ở đó, không làm gì cả. Không thể ra một quyết định được. Vẫn
sợ để ai đó biết đây là đứa con của mìmh, khi họ nghĩ là mẹ không có đứa
nào!
- Tại sao mẹ cứ đứng đó mà thì thầm? – tôi gào lên – mẹ phải chọn lựa
gì ngoài việc đưa Cory đến một bệnh viện và tìm cho nó một bác sĩ giỏi
nhất?
Họ trừng mắt nhìn tôi, cả hai người. Mẹ dán đôi mắt xanh vào tôi rồi sốt
ruột chuyển sang phía Cory. Điều mẹ thấy trên giường khiến môi mẹ run
run, khiến tay mẹ run run vì gương mặt mẹ gần chỗ miệng giật giật. Mẹ
chớp mắt liên tục, như thể đang cầm nước mắt.
Tôi tỉ mỉ quan sát những dấu hiệu lừa dối trong những suy nghĩ tính toán
của mẹ. Mẹ đang cân nhắc những rủi ro trong việc Cory bị phát hiện, và
làm mẹ mất quyền thừa kế…
Tôi gào lên.
- Có chuyện gì với mẹ vậy, hả mẹ? Mẹ chỉ đứng đó và nghĩ về mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.