NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 112

Roy Lee lượm một hòn đá lên, ngay lập tức bọn chúng bỏ chạy hết trong

tiếng cười khúc khích.

TÔI ĐI NHỜ XE đến War vào chiều Chủ nhật. Nhà Dorothy nằm trên

núi phía bên kia đường ray, nơi có thể nhìn xuống quan sát toàn thị trấn.
Mẹ nàng chào đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ cứ như bà chẳng còn cần
gặp một người nào khác nữa trong đời mình vậy. Tôi nhận thấy được
đường nét của Dorothy từ bà, nhưng trái ngược với con gái mình, bà rất to
con và lực lưỡng. Mặc dù mái tóc Dorothy hung hung đỏ, tóc bà lại ngả
màu cam. Bố nàng thì gầy, cao lêu nghêu và gần như hói đầu, ông bước ra
từ nhà bếp rồi bắt tay tôi một cách uể oải. Là chủ của một trạm xăng ở War,
tôi chắc rằng ông để bà Plunk đảm đương mọi chuyện xã giao. Hai ông bà
cùng rút vào bếp, để lại tôi và Dorothy trong phòng khách cùng với những
cuốn sách sinh học. Thật ra, chúng tôi chẳng học được bao nhiêu. Suốt buổi
nàng chỉ muốn biết tất cả về những quả tên lửa của tôi. “Mình thật tự hào
được biết một người đang làm một điều thật thú vị như cậu!”

Được khuyến khích, tôi cho nàng biết rằng mình đang cố gắng học hỏi

như thế nào để được đến làm việc cùng Wernher von Braun tại Cape
Canaveral. “Ồ, Sonny, mình biết cậu sẽ trở thành một nhân vật quan trọng
vào một ngày không xa. Khi cậu đến Florida, cậu sẽ viết thư và kể mọi thứ
cho mình nghe chứ?” Nàng hỏi.

Tôi cố gắng tìm can đảm để nói cho nàng biết rằng tôi đâu muốn viết thư

mà chỉ muốn có nàng cạnh bên mình mà thôi. Nhưng trước khi tôi kịp mở
miệng thì nàng đã nói tiếp: “Mình muốn trở thành cô giáo và muốn làm mẹ,
một người mẹ tuyệt vời nhất chưa từng có. Mình yêu trẻ con lắm...”

“Mình cũng vậy!” Tôi kêu lên mặc dù điều này thật mới mẻ đối với

mình. Nhưng có sao đâu, ước muốn của nàng cũng là của tôi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.