NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 128

Tôi chưa bao giờ có ý niệm rằng người da đen phải cần có bãi biển riêng

cả. Ở Coalwood này họ có những trường học và nhà thờ riêng, lẽ ra cũng
phải có cả bãi biển luôn chứ nhỉ? “Anh có thích nơi đó không?” tôi hỏi.

Junior tỏ vẻ khó chịu. “Anh thì thích rồi đó nhưng anh có dẫn mẹ theo

nữa và bà cứ nằng nặc đòi về lại vùng núi này cho mau.” Anh suy ngẫm
một lúc rồi nói tiếp. “Khi mẹ mất, anh chôn cất bà trên ngọn núi sau nhà
thờ của Cha Richard Bé Nhỏ.”

“Cho em gửi lời chào Richard Bé Nhỏ nhé,” tôi nói.

“Anh không đi cái nhà thờ dành cho người da đen đó,” anh ngắt lời.

“Anh chỉ lên núi cầu nguyện là đủ.” Junior cau mày nhìn tôi. “Đi về tiếp
tục chế tạo tên lửa của chú mày đi. Nhưng cẩn thận đấy, nghe không?”

Tôi chẳng biết mình đã làm gì để phiền lòng Junior nữa. “Em nghe rồi

ạ,” tôi hứa.

Junior vội vã quay lại với những người khách đang xếp hàng trước quầy.

“Anh sẽ nói với Cha Bé Nhỏ rằng chú mày gửi lời chào,” anh có vẻ dịu lại
khi tôi bước ra khỏi cửa.

Về đến nhà, tôi lấy ra một vài cái muỗng dùng để đong, vài cái ca, một

thố để trộn và que đánh trứng từ tủ bếp của Mẹ đem xuống tầng hầm.
Chúng tôi trộn thuốc súng đen theo đúng liều lượng đã tính toán một cách
chính xác nhất với nước và bột keo cho đến khi chúng quánh lại thành một
hỗn hợp sền sệt màu đen. Sau đó tôi ghi chép cặn kẽ mọi thứ mình đã làm
vào sổ tay. Bề dày tri thức. Tôi đổ mớ sền sệt đó vào đĩa rồi đặt xuống dưới
lò đun nước chờ cho khô. Hai ngày sau, nó đóng bánh cứng ngắc. Thấy mất
mấy cái ca, muỗng và thố trộn, Mẹ lò dò xuống phòng thí nghiệm của tôi,
sau khi nhìn thấy sự thật phũ phàng thì bà chỉ biết thở dài rồi ra Big Store
mua lại một loạt để thay thế. Rồi Mẹ kể tôi nghe rằng bà và Junior đã cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.