làm phật lòng Quentin nhưng với điều kiện hạn hẹp hiện tại thì không thể
nào chế tạo một phép thử như vậy được. “Nhưng đây quả thật là một việc
đáng trân trọng Q. ạ,” tôi nói. Đến bây giờ tôi nhận ra rằng nên luôn vỗ về
một người khác để làm họ nguôi ngoai thì tốt hơn.
Quentin phản đối. “Sonny, chúng ta phải dẫn dắt tổ chức này một cách
khoa học chứ.”
“Chúng ta vẫn đang làm đấy thôi Quentin,” tôi nhỏ nhẹ trả lời, “nhưng
đôi lúc chúng ta phải nhận thức được rằng mình đang không làm việc trong
môi trường đầy đủ điều kiện như ở Cape Canaveral.”
Quentin khẩn khoản yêu cầu những đứa khác đang nằm ườn trong
phòng. “Chúng ta đang cố gắng học cách chế tạo một tên lửa thực thụ đấy
các quí ông. Không phải chuyện đùa đâu.”
“Cậu đúng hoàn toàn Quentin ạ,” Roy Lee nói đoạn nháy mắt với tôi.
“Bởi vậy chúng ta mới cần những cô nàng.” Nói rồi cậu ấy lôi một chiếc áo
ngực từ trong túi áo khoác ra rồi quàng qua chiếc ghế. “Ok, như tớ đã hứa,
đến lúc nhìn và học hỏi rồi đấy các cu cậu.”
Quentin thở dài bực bội. Tôi cùng Sherman và O’Dell vây quanh Roy
Lee. Chúng tôi đều nóng lòng chờ xem bí mật của người lớn từ Roy Lee.
Roy Lee ngồi xuống cạnh cái ghế đang có chiếc áo ngực rồi vòng tay lên
đỉnh. Một lúc sau, với những động tác khéo léo của ngón tay, chiếc áo ngực
bung ra khỏi thành ghế và rơi xuống. “Wow,” chúng tôi, ngay cả Quentin,
đều đồng loạt thốt lên. Cậu cầm cái áo ngực lên, dò xét những cái móc
phức tạp phía sau. “Các cậu biết không,” cậu ấy nhíu mày ngẫm nghĩ, “phải
có một hệ thống tốt hơn.” Nói rồi cậu ấy giật một con rận - một thứ bệnh
địa phương ở miền Tây Virginia - ra khỏi ống quần, quan sát cái con vật
nhỏ bé luôn sẵn sàng bám lên bất kì ai hay vật gì đi ngang qua khu rừng.
Cứ mỗi lần Dandy hay Poteet rượt theo lũ thỏ rồi quay về là sẽ bị dính thứ