NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 171

“Còn con thì nhớ những câu chuyện của Cha!”

O’Dell trình bày với ông về những thứ chúng tôi đang cần. “Cha rất

muốn giúp các con, nhưng cha sẽ không đủ thiếc để lợp mái.”

Tôi nhìn lên bảo: “Nhưng mái của cha bằng ván mà.”

Ông gật đầu. “Nếu cha có ván thì đã sử dụng rồi, nhưng cha tìm không

ra, chỉ có đống thiếc này thôi.”

“Emmett Jones có cả đống ván nằm cạnh thùng than ở nhà, màu gần

giống như vậy,” O’Dell khẳng định.

“Sao không nói sớm,” Cha Richard Bé Nhỏ tỏ vẻ thích thú. “Cha sẽ sẵn

sàng trao đổi nếu các con có ván.”

Chúng tôi từ từ hiểu ra được cách thức trao đổi của Coalwood. Hai đứa

tìm thấy bà Jones đang đẩy máy cắt cỏ. “Emmett đi làm rồi,” bà vừa nói
vừa đảo mắt về phía chiếc xe rác, “nhưng nếu mấy cháu tìm cho ta ít đất
trồng tốt thì đống ván cũ này sẽ thuộc về các cháu.”

“Đất trồng” tốt nhất nằm phía dưới Big Branch. Chúng tôi đi ngang nhà

O’Dell, vơ theo xẻng và cuốc chim, qua khỏi cả Cape Coalwood theo lối đi
thẳng lên núi. Cạnh con suối, tôi và O’Dell cuốc rồi xúc từng mảng đất
mùn màu mỡ của miền Tây Virginia lên xe tải. Đến lúc xong việc thì cả hai
đứa đều lấm lem bùn đất khắp người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Khi nhìn thấy
đống đất chúng tôi đem về, bà Jones reo lên sung sướng: “Ôi, những bông
hoa của ta sẽ đẹp rực rỡ cho mà xem!”, cứ như là bà đang ngắm chúng thật
sự vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.