NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 173

Bất cứ khi nào cậu ta muốn có Dorothy,

Tất cả những gì cậu ta làm chỉ là mơ...

Chỉ có một vấn đề, hỡi ôi

Cậu ta mơ mà mất cả cuộc đời...”

Tôi cười ngặt nghẽo vì bài hát ấy nhưng trong lòng không khỏi nhói đau.

Đến lúc nóng quá mức, chúng tôi cùng nhau ra con sông nhỏ đầy bùn

chảy sau bãi than cám, ngồi trên mấy tảng đá để nước mát vỗ về hai chân.
Quentin thì nóng đến độ bị choáng rồi nằm dài cả người xuống nước.
Chúng tôi để mặc cậu ấy ở đó và quay trở lại công việc. “Chúng ta phải có
bệ phóng,” O’Dell nói với mọi người.

“Có ai ở đây từng đổ bê-tông chưa nhỉ?” tôi hỏi mọi người trong nhóm.

Tớ không phải là thợ đổ bê-tông hay con của thợ đổ bê-tông...” điệp

khúc ấy bị ngưng lại khi Quentin lảo đảo xuất hiện, cậu ấy vừa bò từ dưới
sông lên, than thở rằng bị mấy con tôm cắn

[21]

. Tôi tuyên bố ngày làm việc

hôm nay kết thúc tại đây. Tất cả bọn tôi đều mệt lả hết cả rồi.

Khi Mẹ nhìn thấy Quentin, bà quở trách tôi vì đã đối xử tàn nhẫn và độc

ác với cậu nhỏ tội nghiệp ấy. Bà bắt cậu uống thật nhiều nước (chắc có thể
nhấn chìm cả chiến hạm Missouri với số nước đó ấy chứ), cho cậu ăn bánh
mì bột bắp và đậu, rồi cho cậu ngủ trên giường của tôi. Tôi phải lấy mấy
cái chăn dự phòng trong tủ phòng lớn, ngủ trên ghế bành ở phòng khách.
Đến khuya Bố về, nhìn thấy tôi, ông bật đèn lên rồi cất tiếng: “Bố nghe nói
con đã đột kích vào mấy cửa hàng của bố.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.