NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 237

những gì ở giữa chúng mặc dù dưới đó chỉ là một khe vực đen kịt mà thôi.
Bất chợt tôi cảm thấy sợ rằng hai bố con sẽ bị rơi ào xuống dưới mất. Rốt
cuộc tôi cũng nghe 3 hồi chuông báo hiệu thang máy sắp được thả xuống.
Tôi hít một hơi sâu, khò khè. Cuộn dây treo thang máy bắt đầu kêu lên kẽo
kẹt và chúng tôi đang rơi xuống một cách nhanh chóng, ruột gan tôi như
muốn trào lên cổ. Bất giác tôi chộp lấy tay Bố nhưng rồi buông ra ngay
trong sự ngượng ngùng. Nhưng ông chẳng nói gì cả, rồi tôi chú tâm nhìn
vào mấy cục đá dính trên đường hầm lướt ngang qua mặt mình. Mấy người
công nhân đã đào đường hầm này hoàn toàn bằng tay, nhưng tôi chẳng thể
tưởng tượng được họ đã làm như thế nào. Lũ trẻ bọn tôi phải mất cả ngày
chỉ để đào một cái hố nhỏ để dựng lô cốt ở Cape Coalwood.

Xuyên qua kẽ hở dưới sàn, tôi bắt đầu nhận thấy được ánh sáng hắt lên

từ sâu thẳm. Cái ô vuông tràn ngập ánh sáng trên đầu chúng tôi bây giờ chỉ
còn như một ngôi sao nhỏ le lói mà thôi. Chúng tôi đang bắt đầu bị lòng đất
nuốt dần vào bụng và thật sự bây giờ tôi chưa biết chính xác rằng mình có
thích cảm giác này hay không nữa. Tôi nhớ rằng Tag đã từng tê cứng người
khi xuống tới đáy hầm và nhất quyết không chịu bước ra khỏi thang máy.
Bây giờ thì tôi hoàn toàn hiểu được nỗi sợ hãi đó của anh rồi.

Khi chúng tôi xuống gần tới đáy, thang máy giảm tốc, giật giật vài cái rồi

nhẹ nhàng đáp xuống bệ đá bằng phẳng. Tôi bật đèn mũ lên và nhìn thấy
một toán công nhân đang đứng đợi ở đó, có cả chú Dubonnet nữa. Chú tỏ
ra ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. “Người mới hả Homer? Nó sẽ phải gia
nhập Liên minh Công nhân thôi.”

“Sonny đang dự định trở thành kỹ sư hầm mỏ,” Bố nhấn mạnh. “Một

nhân viên của công ty.”

“Rồi, rồi,” ông Dubonnet đáp lại, tỏ vẻ mất hứng. “Điều này có nghĩa gì

không nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.