NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 244

sự có mặt của chúng tôi. “Bố sinh ra để dẫn dắt những người thợ mỏ
chuyên nghiệp này. Có lẽ con cũng vậy.”

Con là con trai của bố. Trong cái sâu kín của bóng tối, tôi từ từ tận

hưởng sự ngọt ngào của từng từ một, không chút ngượng ngùng.

Sau khi xe than ngầm trở về từ đáy hầm, Bố dẫn tôi đến thang máy. Cái

lồng thang máy đang đậu ở dưới, đường hầm nằm sâu hơn tầng hầm chính
một chút. Bố nhấn cái nút bằng đồng một lần, chuông vang lên và lồng
thang máy được đưa lên. Tiếp đó ông nhấn hai lần rồi cùng tôi bước vào
trong. Một người thợ mỏ bước ra từ cái nhà xi-măng nhỏ nhắn, Bố nhìn và
gật đầu ra hiệu cho anh nhấn ba lần chuông. Ngay sau đó, hai bố con được
nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Thang máy đi lên được khoảng 30 mét thì
đột ngột dừng lại. Tôi lo lắng dáo dác nhìn ra xung quanh. Những phiến đá
lồi lõm xung quanh dường như đang dần dần khép chặt lại. Từ đây tôi chỉ
có thể nhận thấy được tí ánh sáng trời mong manh. Đột nhiên tôi nhận ra
một việc mà lúc đi xuống không để ý: có sự hiện diện của những bậc thang
bằng thép. Tôi hỏi Bố, ông cho biết rằng những bậc thang đó chạy suốt từ
đỉnh xuống đáy đường hầm. Có một khoảng cách từ thang máy đến mấy
bậc thang này. Muốn qua đó thì phải bước qua một khoảng không sâu thăm
thẳm dưới chân mình. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, đột nhiên tim tôi tăng nhịp
đập và tay vã đầy mồ hôi. “Đừng sợ, con,” Bố trấn an, dường như ông nhận
ra được sự bất ổn của tôi. “Có lẽ họ đang bôi trơn cho máy móc của thang
máy thôi.”

Chúng tôi đứng trong im lặng, một phút trôi qua dài dằng dặc. Rốt cuộc

Bố mở lời trước: “Con nghĩ như thế nào về khu mỏ?”

Tôi biết ông muốn tôi nói gì và thật ra tôi rất hào hứng để nói ra những

điều đó nhưng dù sao tôi cũng không muốn dối Bố điều gì. Vì vậy, tôi cẩn
trọng câu trả lời của mình và quyết định nói theo kiểu nước đôi mà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.