NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 267

Tại cửa hàng kim khí điện máy, chú Ferro trình cho chúng tôi xem thiết

kế hỏa tiễn mới nhất, Auk XIV. Quentin nhấc hỏa tiễn lên xem xét trong khi
mấy người thợ máy chế tác ra nó đứng vây quanh. “Cháu e rằng tỉ lệ khối
lượng của chất nổ đẩy được nhồi vào và của thân hỏa tiễn rỗng này sẽ là
quá nhỏ,” cậu tiếp lời. “Cháu rút ra được là hai khối lượng này có sự liên hệ
mật thiết và phải tuân theo một thông số nhất định.”

“Ý cậu ấy là nó quá nặng,” tôi nói lại cho mấy chú thợ máy rồi đón lấy

cái hỏa tiễn từ tay Quentin. Nó nặng thật, và không có nhiều khoảng trống
lắm để nhét chất nổ đẩy sau khi miệng và nắp tên lửa được cố định. Bộ
thăng bằng và cái chóp chỉ tổ tăng thêm trọng lượng mà thôi. Tôi nghi ngờ
rằng ngay cả chất nổ kẹo ngọt cũng không đủ sức đẩy cái hỏa tiễn nhỏ nhắn
nhưng nặng trịch này lên khỏi mặt đất.

“Cần phải tăng thể tích của phần ống nhưng không được làm khối lượng

tăng quá nhiều,” Quentin nói.

“Phải làm nó dài hơn ra,” tôi lại phải “phiên dịch”.

Clinton Caton, một chú thợ máy, giơ tay xung phong. “Để tôi làm cho,

ông chủ.”

Chú Ferro gật đầu tán thành. “Được rồi, Clinton, giao cho cậu đấy.”

Hóa ra chú Caton là một người rất có tầm nhìn. Chẳng cần tôi góp ý gì

mà chú cũng tự động nối dài nó thêm 77cm, biến nó thành một con quái vật
thực thụ và phải mất 1,5 nồi thuốc nổ kẹo ngọt mới đong đầy. Trong khi
dung dịch còn mềm, tôi chọc cây que thủy tinh - mượn từ phòng thí nghiệm
của cô Riley - vào giữa để tạo ra một lỗ rãnh chạy xuyên suốt chiều dài.

Cuối tuần sau, hỏa tiễn mới của chúng tôi ra mắt trong một cơn gió lạnh

lẽo, mạnh mẽ cuốn xoáy khắp Cape Coalwood. Tôi thật e sợ rằng gió sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.