NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 313

“Vâng có, thưa thầy.”

Thầy nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn láng bóng. “Tôi thấy rằng cô còn

phải học lại kỉ luật nhà trường đấy. Cho dù có muốn, tôi cũng không thể
cấp phép cho lớp học này. Phải có sự chấp thuận của giám đốc sở nữa,
nhưng chắc chắn rằng điều này là vô phương. ‘R. L., cô đang mơ mộng trên
mây rồi đấy!’ ông ấy sẽ nói thế.” Nói rồi thầy xua tay ra hiệu cho chúng tôi
ra khỏi phòng. “Xong rồi. Các người có thể đi.”

Hôm đó, cô Riley giảng bài mà không có nhiệt huyết như thường lệ,

khóe môi cô chùng xuống. Nếu Mẹ tôi nhìn thấy lúc này, ắt hẳn bà sẽ phán
ngay rằng cô Riley “đang để bản chất Ireland trỗi dậy,” và vì cô Riley thật
sự là người Ireland nên tôi cũng cảm thấy có gì đó nguy hiểm. Trên đường
đến lớp học môn Văn sau đó, tôi thấy cô bước ra từ phòng nghỉ giáo viên,
thầy Harstfield nối gót đằng sau. Ông đang dán mắt xuống sàn, đầu thì lắc
nguầy nguậy. Bất chợt cô bắt gặp ánh mắt của tôi và nháy mắt lại một cái.

Hôm sau, tôi và Quentin đang ngồi trong lớp tập máy đánh chữ thì được

lệnh lên trình diện tại văn phòng của thầy Turner. Đến nơi, cô Turner, vợ và
cũng đồng thời là thư ký của thầy Turner, đứng bật dậy khỏi ghế, tỏ vẻ cực
kì khẩn trương. Cô dắt chúng tôi vào trong. Hai người đàn ông mặc quân
phục đang đứng cạnh cửa sổ quay lại nhìn chúng tôi, băng vải trên tay họ
tượng trưng cho Cảnh sát Tiểu bang miền Tây Virginia. “Chúng nó đây
rồi,” thầy Turner nói, qua giọng điệu này tôi biết rằng mình đang gặp rắc
rối lớn.

Mấy chú cảnh sát tiểu bang này trông thật to lớn trong bộ quân phục

xám, uy thế của họ có thể làm thoái chí bất cứ ai. Một trong hai người bước
về phía chúng tôi, trong tay chú cầm một chiếc ống kim loại dài, có gắn bộ
phận thăng bằng. “Mấy chú nhỏ có nhận ra thứ này không?” Chú ấy đưa nó
cho chúng tôi xem, cả hai cùng trố mắt nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.