NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 319

Tôi và Quentin vẫn đứng lại ngoài sân. “Sonny à,” Quentin nói. “Tớ nghĩ

rằng bọn mình vừa có chất nổ đẩy mới cho hỏa tiễn.”

Tôi rất ấn tượng với lượng khói và khí cực lớn mà hỗn hợp này sinh ra

nhưng vẫn cảm thấy phân vân. “Q, tại sao chúng ta lại cần chất nổ đẩy
mới? Chất nổ kẹo ngọt có vấn đề à?”

“Cậu thật may mắn khi có một nhà khoa học như tớ bên cạnh đấy, bạn

già ạ, nếu không chắc cậu sẽ tiếp tục làm nổ tung mấy cái ống nhôm nhỏ bé
của mình mà thôi.” Quentin thỉnh thoảng vẫn tỏ ra tự mãn mỗi khi cậu ấy
muốn. “Cậu không để ý gì à? Chất nổ kẹo ngọt đã đạt hết công suất của nó
rồi. Có làm gì đi nữa thì chúng ta cũng không thể đạt độ cao hơn được. Bọn
mình cần một chất nổ đẩy mới.”

Tôi đá vào đống tro còn lại. “Cậu gọi đống này là gì?”

“Bột kẽm và lưu huỳnh.”

“Thứ này nóng hổi,” tôi bảo.

Quentin hất đầu lên rồi gật gật cứ như là một người thầy vừa nghe được

câu trả lời đúng từ cậu học sinh tối dạ của mình vậy. “Chính xác,” cậu ấy
đáp.

MÙA ĐÔNG 1959 DẦN TRÔI QUA, băng tuyết bắt đầu tan chảy, nhiều

công nhân bị nghỉ việc năm ngoái được gọi trở lại khu mỏ. Nhà máy thép
trên Ohio vừa nhận được đơn hàng lớn và cần rất nhiều than. Lần đầu tiên
sau nhiều năm hoạt động, công nhân phải làm việc đến 3 ca với kế hoạch
dày đặc suốt 7 ngày trong tuần. Những chiếc xe mới chở đầy các bộ thăng
bằng và crôm đậu trước nhà thợ mỏ, kéo dài suốt từ New Camp đến tận
Frog Level, và những bộ đu mới được sơn phết bóng loáng nằm chễm chệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.