NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 324

“Vâng, con biết điều này thưa Bố -”

“Nhưng những gì bố nghĩ chỉ như nước đổ lá môn đối với con thôi, phải

không?”

Không phải vậy!” Nhưng làm sao tôi giải thích được bây giờ? Tôi bối

rối muốn tìm ra lời thích hợp để nói cho Bố hiểu rằng tôi chỉ muốn làm
việc cho Tiến sĩ von Braun chứ không phải tôi muốn chống đối ông. Và tại
sao ông không tự hào về việc tôi muốn tự chế tạo tên lửa bằng chính sức
mình như việc Jim được chơi bóng bầu dục cơ chứ? Jim cũng sẽ rời khỏi
Coalwood thôi mà?

“Con sẽ không tuân theo lệnh bố đâu, phải không?” Bố buộc tội.

“Bố à, con...” tôi nghẹn ngào nói không nên lời. Tôi thầm nguyền rủa sự

vụng về của mình khi đối diện với ông.

Ông nhìn tôi, tỏ rõ sự thất vọng làm nước mắt tôi chực tuôn trào. Rồi ông

ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Một giọt lệ lăn dài trên má tôi. Tôi lặng lẽ
đưa tay áo lên quệt nước mắt. Nó làm tôi cảm thấy thật kinh tởm. Tại sao
tôi lại để Bố chạm vào tự ái của mình như vậy? Biết là ông không hiểu
những gì tôi đang làm, nhưng tôi hoàn toàn đúng mà? Tương lai sẽ nằm ở
một nơi nào khác, không phải tại Coalwood này và tôi phải chuẩn bị sẵn
sàng cho nó. Đó là những gì Mẹ và cả những người khác đều tin tưởng.
Nhưng tại sao mặc dù Bố hoàn toàn sai, còn tôi hoàn toàn đúng mà tôi lại
cảm thấy buồn bã như vậy? Nếu ông chịu xuống Cape Coalwood để chứng
kiến, dù chỉ một lần thôi...

Mặc cho tôi cảm thấy kinh tởm, nước mắt vẫn cứ tuôn dài. Như thường

lệ, mỗi khi cần đả thông tư tưởng, tôi đều tựa lên cửa sổ cạnh giường ngủ
và nhìn ra ngoài đường. Daisy Mae lại bên cạnh và giụi đầu vào gò má

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.