NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 37

đặc biệt sao cho Mẹ không phải nhìn thấy bất cứ một dấu vết nào của khu
mỏ.

Ngay khi còn nhỏ, tôi đã biết Mẹ thật khác so với những người còn lại ở

Coalwood. Lúc tôi khoảng 3 tuổi, cả nhà đi thăm nội trong một căn nhà nhỏ
ở Warriormine Hollow, ông bế tôi đặt lên đùi. Điều này làm tôi sợ lắm, vì
nơi đáng lẽ là chân của nội giờ chỉ còn là một tấm chăn nhàu nát. Trong khi
tôi vùng vẫy trong đôi tay to khỏe của nội thì Mẹ lảng vảng xung quanh...
lo lắng, sợ sệt... Tôi còn nhớ nội móm mém nói với Mẹ: “Nó thật giống
Homer như khuôn đúc” trong khi tôi oằn người trong tay ông. Rồi nội nói
vọng ra với Bố ở phòng bên: “Homer, nó giống con như đúc!”

Mẹ rụt rè bế tôi lại từ tay ông nội còn tôi ôm chặt lấy vai bà, tim tôi loạn

nhịp vì một nỗi sợ lạ lùng không thể lý giải được. Mẹ bồng tôi ra hiên nhà,
vuốt ve tóc tôi dỗ dành. “Không, con không giống.” Mẹ ngâm nga vừa đủ
lớn chỉ để tôi và bà nghe thấy. “Không, con không giống đâu!”

Bố xô cửa bước ra như muốn cãi nhau với Mẹ, nhưng bà vội quay mặt

đi. Lúc đó, đôi mắt xanh trong hàng ngày của Bố chợt chuyển sang ngầu
đục. Tôi rúc đầu vào cổ Mẹ trong khi Mẹ ôm tôi đung đưa, ru tôi bằng khúc
hát thầm lặng bất di bất dịch:Không, con không giống. Không, con không
giống
. Qua những năm tháng tôi lớn lên, Mẹ luôn hát cho tôi nghe khúc hát
đó bằng cách này hay cách khác. Chỉ đến khi tôi vào cấp 3, bắt đầu chế tạo
tên lửa thì sau cùng tôi mới hiểu là vì sao...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.