NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 372

như muốn ngất xỉu mỗi khi kim xuyên qua da thịt. “Tốt lắm, Sonny,” cuối
cùng ông cũng lên tiếng, thời gian trôi qua như dài cả thế kỷ. “Xong hết rồi.
Ngồi dậy đi.”

Tôi ngồi bật dậy rồi ngất xỉu ngay sau đó. Tôi thức dậy trên chiếc giường

có chấn song, Mẹ đang nhìn tôi, khăn mùi xoa bịt chặt trước mũi. “Sonny,
lạy Chúa, con làm mẹ lo lắng quá.”

“Chào Mẹ.” tôi mỉm cười yếu ớt.

“Thầy lang” ló mặt vào. “Mấy đứa kia dìu nó ra đây. Cái ga-rô đã thật sự

giữ được mạng nó đấy.” Nói rồi ông nhấc tay tôi lên và quan sát miếng
băng xung quanh cổ tay. “Cháu sẽ có một vết sẹo lớn đấy, anh bạn trẻ à, nó
sẽ luôn nhắc nhở cháu về cuộc phiêu lưu đặc biệt này.”

“Chúng tôi về nhà được chưa Bác sĩ?” Mẹ hỏi.

“Tôi hy vọng là vậy,” ông nói. “Mấy cái máy xông hơi lúc nào cũng sẵn

sàng cả.”

Mẹ dìu tôi ra ngoài, mấy đứa kia bật dậy trong phòng chờ. Tụi nó vây

quanh xe khi tôi buông mình xuống băng ghế. “Đi thu lượm đống phế liệu
đi,” tôi thì thào.

Mẹ bắt tôi tắm rửa sạch sẽ dưới hầm rồi mới cho lên nhà. Tôi nằm trên

giường và nghe Bố vừa trở về từ khu mỏ. Rồi cửa phòng tôi mở toang ra.
Bố và Mẹ cùng đi vào. “Con không sao chứ, cậu nhỏ?”

Thật tuyệt khi được nghe giọng Bố. “Con ổn rồi,” tôi đáp và nhìn lên bố

mẹ mình. Nhìn họ đứng cùng nhau, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và phải
thật cố gắng để nén lại những giọt nước mắt. “Cho con xin lỗi như mọi
khi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.