NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 389

“Ba mươi tám giây!” Sherman bảo.

Roy Lee nhìn Sherman thắc mắc: “Biết thời gian để làm gì?”

Sherman giải thích cách tính toán mới của bọn tôi cho Roy Lee hiểu.

Quentin, tôi và Quentin đã thảo luận với nhau sau khi được cô Riley dạy
cho một ít định luật Newton. Một vật rơi xuống mặt đất có gia tốc 98m/s.
Công thức để tính ra quãng đường nó đã rơi là S = ½ at

2

, hay 16 lần bình

phương của thời gian rơi. Nếu như cho rằng thời gian để tên lửa đạt tới độ
cao tối đa ngang bằng với thời gian nó rơi xuống - một giả thuyết khá đúng,
vì zincoshine cháy quá nhanh nên ngay từ lúc tên lửa rời khỏi bệ phóng thì
nó đã bay như không có trọng lực - rồi chia đôi thời gian này ra, bình
phương lên, và nhân với 16 thì sẽ cho ra độ cao gần đúng mà nó đã đạt tới.
Một nửa của 38 là 19, bình phương lên là 361, và nhân với 16 là... “Một
nghìn bảy trăm sáu mươi mét!” Sherman hớn hở tuyên bố.

Chúng tôi đã thành công! Chúng tôi đã vượt qua được mức 1 dặm! Billy

lội qua con suối đến chỗ quả tên lửa rồi nâng cao nó lên khỏi đầu. Đám
đông hò reo bên đường trong khi chúng tôi nhảy nhót cuồng loạn. “Một
dặm! Một dặm! Chúng ta đã bay được một dặm!”

“Chúng ta sẽ bay vào không gian,” Quentin nói khi chúng tôi dừng lại để

thở. “Chúng ta thực sự sẽ làm được.”

“Tớ thật sự muốn nói cho các cậu về điều này,” tôi gọi mọi người lại

gần. “ Tớ đã đọc sách và họ nói rằng lên được đến 38 dặm là chúng ta có
thể bắt đầu bay vào không gian. Tớ nghĩ rằng bọn mình sẽ làm được.”

Vào giây phút ấy, mọi người đều đồng loạt tin tưởng vào ý niệm đó, kể

cả Roy Lee. “Hãy cùng nhau thực hiện nào!” cậu ấy ngửa cổ hét toáng lên
trời cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.