NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 450

“Bà góa phụ Clowers ở Six sẽ cho họ ở nhờ đến khi Calvin tốt nghiệp và

gia nhập quân đội.”

“Còn cái gã đã cán chết Daisy Mae thì sao?” tôi hỏi.

Roy Lee lại lưỡng lự và rốt cuộc lại nhìn về phía những ngọn núi âm u

đằng xa. Ánh đèn hắt ra từ trạm nhiên liệu làm mái tóc đen nhánh được
chải chuốt kĩ càng của cậu ấy bóng lưỡng cả lên. “Tớ sẽ nói tên của hắn
cho cậu nếu cậu bắt buộc tớ. Nhưng theo tớ biết thì hắn đã rất hối hận khi
làm điều này. Cậu có thật sự muốn biết không?”

Tôi suy ngẫm một hồi rồi lắc đầu. Có gì tốt lành nếu như tôi biết mình

đang sống trong cùng một thị trấn với kẻ thù chứ? Tôi chẳng thấy điều đó
hay ho gì cả. Dù sao đi nữa, tôi cũng biết rằng thủ phạm giết chết Daisy
Mae rồi sẽ lãnh hậu quả mà không cần tôi phải làm gì. Như công lý rốt
cuộc cũng đã được thực thi với Pooky - bằng luật của Coalwood. Dường
như thị trấn này sẽ có cách dàn xếp mọi thứ nếu như mọi người có đủ kiên
nhẫn để mọi chuyện xuôi theo tự nhiên.

“Cám ơn cậu đã cho tớ biết, Roy Lee ạ,” tôi nói và chợt cảm thấy cậu ấy

quan trọng đối với tôi như thế nào. Bỗng tôi muốn nói với Roy Lee rằng tôi
mong chúng tôi luôn là bạn của nhau trong bất kì hoàn cảnh nào, dù gần
nhau hay cách trở. Nhưng thay vì nói, tôi chỉ đấm một phát vào vai Roy
Lee và để cậu ấy đánh lại một cái rõ mạnh. Nhưng điều đó đã tượng trưng
cho tất cả những gì bọn tôi cần nói với nhau.

Tôi chúc Roy Lee ngủ ngon rồi rời khỏi hàng rào và bước lại cây táo; lúc

này tôi chỉ muốn được ở gần bên Daisy Mae. Tôi quỳ xuống, vỗ nhẹ lên
ngôi mộ của nó rồi bốc một nắm đất; dự định sẽ bỏ vào hũ và đem theo bên
mình đến Indianapolis. Rồi tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu cái không khí
mát lành của núi vào lồng ngực và chợt ngộ ra một điều nữa. Những điều
mà ngày ấy chú Dubonnet nói với tôi cạnh đường ray cũ nhiều năm trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.